Sau khi Trần Lạc Thần đi vào, đặt quà tặng của anh sang một bên.
“Hừ, làm khó cậu còn có tâm đến thế!”
Bà cụ lại nghiêm túc nói.
Dù sao hôm nay lúc sinh nhật của bà, Trần Lạc Thần lại đi tay không đến.
Thật ra tuy đã cắt đứt quan hệ với Ngọc Bình.
Nhưng máu mủ sao có thể nói cắt đứt là đứt được.
Đặc biệt là Trần Lạc Thần và Trần Bạch Lan đều là cháu ngoại ruột của bà.
Bà cụ cũng muốn dùng thân phận bà ngoại để tiếp xúc với Trần Lạc Thần.
Nhưng vừa nhìn đến dáng vẻ nghèo nát của Trần Lạc Thần, lại làm bà cụ nhớ đến thằng nhóc Trần Cận Đông quê mùa kia.
Hai ba con thật sự rất giống.
Tính cách cũng rất giống.
Đều là cái tính dân quê mắng không cãi lại đánh không đánh trả.
“Trần Lạc Thần, mấy năm nay mẹ con sống có ổn không?”
Im lặng một lúc.
Bà cụ đột nhiên hỏi.
“Sống rất tốt, thật ra mẹ con cũng rất nhớ bà ngoại!”
Trần Lạc Thần ngồi ngay ngắn trả lời.
“Hừ, sống tốt? Đi theo loại người như ba của con mà còn có thể sống tốt sao? Thật ra bà cũng biết con đến đây để làm gì, từ trước đến giờ nhà họ Dương không có thói quen chia sản nghiệp cho người ngoài, con đừng mơ tưởng gì về chuyện này nữa, hơn hai mươi năm, con bé kia cũng không có tin tức gì, chỉ sợ cũng đã coi như mẹ của nó đã chết từ lâu rồi!”
Bà cụ tức giận nói.
Trần Lạc Thần cười nói: “Bà đừng nói như thế, thật ra lần này Lạc Thần đến đây cũng không phải vì tài sản của nhà họ Dương, mục đích chủ yếu là muốn xoa dịu ân oán giữa bà và mẹ!”
“Xoa dịu? Bà cũng không sống được bao lâu nữa, xoa dịu có tác dụng gì chứ? Hơn nữa lúc trước con bé đó đào hôn, làm nhà họ Lý lúc trước điên cuồng tấn công nhà họ Dương, dẫn đến nhà họ Dương từ gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn rớt đến hạng cuối cùng! Thậm chí còn tụt dốc! Lần đó nhà họ Dương đã bị thiệt hai rất nặng!”
Bc tức giận nói.
“Nhưng không phải sau đó không lâu nhà họ Lý đã bị người ta xử lý rồi sao?”
Trần Lạc Thần đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
Bà cụ ngẩn ra.
Đột nhiên bà nhìn thấy một chút khác thường từ trong ánh mắt của Trần Lạc Thần.
“Bà ngoại, hôm nay con chỉ muốn nói, chuyện trước đây cũng không phải lỗi của một mình mẹ con, bà không có chút trách nhiệm nào hay sao? Còn nữa, trước khác nay khác, bà chỉ cảm thấy Trần Cận Đông lúc trước là một thằng nhóc nhà quê nghèo nàn, bây giờ đã hơn hai mươi năm qua đi, ba con vẫn như thế sao?”
Trần Lạc Thần nói: “Bà ngoại, bà đi ngủ sớm đi, mấy hôm nữa con lại đến thăm bà!”
Nói xong Trần Lạc Thần đứng dậy ra về.
Còn bà cụ, hôm nay lại cảm thấy rất kinh ngạc.
Lần đầu tiên chính thức nói chuyện với Trần Lạc Thần.
Bà mới phát hiện, Trần Lạc Thần cũng không phải vâng vâng dạ dạ, vô cùng mềm yếu như những gì bà nhìn thấy ở bên ngoài.
Hơn nữa, trong những lời nói của đứa nhỏ này, là đang ám chỉ gì đó với bà sao?
Sau khi quản gia tiễn Trần Lạc Thần đi.
Mới cầm quà tặng Trần Lạc Thần đưa đến.
Dựa theo lệ thường, chỉ cần có người tặng quà, tặng cái gì, ai tặng, quản gia cũng sẽ cẩn thận ghi chép lại trong hồ sơ.
Nhưng khi quản gia mở ra, lập tức ngẩn ngơ ngây tại chỗ.
“Cái này…”
Ông trừng to hai mắt, sau đó cầm quà tặng bằng hai tay, gõ cửa phòng của bà cụ.
“Chủ tịch, bà mau xem phần quà tặng cậu Trần Lạc Thần đưa đến này!”
Quản gia kích động nói.
“Đây là gì?”
Bà cụ vừa thấy cũng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.
“Nếu tôi không nhìn lầm thì đây hình như là Thiên Sơn Tuyết Liên mà tổng giám đốc Đường đấu giá được ở Thủ đô trong khoảng thời gian trước, nếu lại phối hợp với cây nhân sâm nghìn năm mà cậu Trần đưa đến ngày hôm nay, chắc chắn có thể trị được mọi bệnh tật, kéo dài tuổi thọ!”
“Cái gì? Thiên Sơn Tuyết Liên?”
Bà cụ trừng mắt run rẩy hỏi.
“Sao Trần Lạc Thần lại có được thứ quý giá như thế?”
Bà cụ kinh ngạc.
Quản gia Sinh lại cúi đầu, cẩn thận tự hỏi trong chốc lát mới nói.
“Chủ tịch, có một vài lời tôi không biết có nên nói hay không!”
“Ông nói đi!”
“Tôi quan sát cậu Trần Lạc Thần cũng không giống như người bình thường, tôi nhìn thấy khí chất của một quý tộc ở trên người cậu ấy, hơn nữa lúc nãy khi cậu Trần Lạc Thần nói chuyện, làm người ta cảm thấy cậu ấy không phải dạng thường. Hơn nữa quan trọng nhất là, bà có từng nghĩ đến cậu Trần thần bí của nhà họ Trần kia…”
Nói đến đây.
Bà cụ càng kinh ngạc.
“Ý ông là cậu Trần của nhà họ Trần chính là Trần Lạc Thần?”
Quản gia Sinh chỉ đóa Thiên Sơn Tuyết Liên mà Trần Lạc Thần đưa đến.
Bà cụ căng thẳng.
“Sao có thể? Lúc trước ông cũng từng gặp đức hạnh của Trần Cận Đông rồi, chỉ dựa vào ông ta?”
Bà cụ không thể tin nổi nói.
“Đây cũng là điều tôi muốn nói với chủ tịch, mấy năm nay việc làm ăn của nhà họ Dương không được suôn sẽ thật ra đều là do trong gia tộc của chúng ta có vấn đề, nội bộ chia bè kết cánh, đặc biệt là sau khi bà phân chia quyền lực, đấu tranh nội bộ lại càng nghiêm trọng hơn! Hơn nữa cậu cả Dương Ngọc Đình cũng không phải lần đầu tiên gây ra họa lớn cho gia tộc!”
“Nhưng việc làm ăn của nhà họ Dương vẫn chưa hề xuất hiện hiện tượng sụp đổ, từ mấy năm trước tôi đã cảm thấy có khi nào có người đang âm thầm giúp đỡ nhà họ Dương, mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an! Cũng chưa từng xuất hiện vấn đề lớn gì.”
“Hơn nữa, còn có mấy năm trước, nhà họ Lý là kẻ thù lớn nhất của nhà họ Dương, một gia tộc lớn mạnh như thế lại bị phá sản chỉ trong một đêm, cả gia đình nhà họ Lý đều bị mất tích, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến tận bây giờ vẫn còn là bí ẩn!”
Hôm nay quản gia Sinh nói khá nhiều.
Lúc trước không dám nói là vì sợ bà cụ tức giận.
Nhưng bây giờ.
Bà cụ nhíu mày.
Lại nhớ đến món quà tặng đắt đỏ trị giá ba nghìn tỷ đồng của cậu Trần nhà họ Trần đưa đến trong tiệc mừng thọ lần này
Bà thở hắt ra một hơi thật dài.
Sắc mặt đột nhiên tối xuống, không nói một lời.
Chớp mắt, đã đến ngày hôm sâu.
“Tiểu Bối, ngày mai là sinh nhật em, em tính ăn sinh nhật như thế nào?”
Trần Lạc Thần nhìn Tiểu Bối nói.
“Mấy năm nay em cũng không có ăn sinh nhật gì cả!”
Tiểu Bối nói.
“Được rồi, năm năm khác, anh họ tổ chức sinh nhật cho em!”
Trần Lạc Thần cười nói.
Tiểu Bối cảm động gật đầu.
Nhưng thật ra Tiểu Bối vẫn có một vấn đề muốn anh họ.
Hé miệng, nhưng rồi lại nuốt lời nói vào bụng.
“Sao thế? Lại muốn hỏi vì sao anh họ quen biết với tập đoàn Tín Phong đúng không?”
Trần Lạc Thần cười nói.
Dương Tiểu Bối lắc đầu.
Nói: “Anh họ, em muốn hỏi, anh đã tốt nghiệp lâu vậy rồi, có tìm chị dâu họ tương lai cho em chưa? Anh có điều kiện tốt như thế, sao em chưa bao giờ thấy anh nói chuyện điện thoại với chị dâu họ hay gì cả?”
“Em thấy chị Tần Nhã kia rất xinh đẹp, cũng rất tốt!”
Dương Tiểu Bối rất tinh tế, đều quan sát thấy được hết.
Trần Lạc Thần cười khổ: “Anh cũng không biết phải kể chuyện này như thế nào cho em nghe nữa, nhưng mà Tiểu Bối này, anh muốn hỏi thăm em một tí, em có ghét người thất hẹn không? Nếu như em đã hẹn với bạn trai rồi, sau đó bạn trai em không đến, tâm trạng em sẽ thế nào?”
“Đương nhiên là rất thất vọng rồi, hơn nữa còn sẽ rất buồn, thật ra cho dù một người con gái có kiêu ngạo lạnh lùng như thế nào thì cũng đều sẽ rất để ý đến chuyện hẹn hò, vì mỗi một lần hẹn hò, con gái đều sẽ chuẩn bị rất lâu… Nếu lỡ hẹn, đương nhiên sẽ rất thất vọng!”
“Sao thế anh họ, anh lỡ hẹn à?”