Như vậy cũng có thể biết được độ thông minh lúc đó của Phương Mộng Hân.
Bởi vì thế, bà ta nhạy cảm, cho dù không biết sao ba mình lại biết được tung tích của bản thân, nhưng mà, chắc chắn là người của ba mình.
“Lạc Thần, người của nhà họ Phương dì biết rõ, quan hệ nội bộ phức tạp, nếu như là do ba của dì bắt đi, tin rằng ba của dì sẽ không làm khó Tường Vi, nhưng mà những người khác của nhà họ Phương, thì dì không chắc!”
“Ha ha, dì và ba dì đấu với nhau hết bao nhiêu năm, tuy là ông ấy đã hối hận, nhưng mà tính cách vẫn không thay đổi chút nào, đây là muốn dì phải đến nhà xin lỗi ông ấy sao?”
Phương Mộng Hân cười gượng nói.
“Vậy dì Phương, bước tiếp theo chúng ta làm gì đây? Tường Vi ở chỗ họ, con không hề yên tâm!”
Trần Lạc Thần lắc đầu nói.
Dù sao Tô Tường Vi cũng là người của nhà họ Trần, em họ của mình.
Lúc đầu bản thân dẫn Tường Vi cùng nhau tới đây, bây giờ Tường Vi bởi vì bản thân xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trần Lạc Thần sao có thể ngó lơ không lo được.
“Tôi thấy vậy đi cậu Trần, chúng ta trực tiếp xông vào nhà họ Phương, cứu cô hai Trần ra!”
Thiên Long Địa Hổ cùng nói.
“Không được, Thiên Long Địa Hổ, tôi biết hai người anh em các anh lợi hại, nhưng mà thứ cho tôi nói thẳng, hai người các anh không phải là đối thủ của Tương Tây Tứ Quỷ- 4 người thuộc hạ của ba tôi, hơn nữa thế lực của nhà họ Phương, năm xưa có thể sánh với nhà họ Trần, chỉ bằng mấy người chúng ta, sao có thể nói xông vào đó là xông vào được!”
Phương Mộng Hân nói.
Thiên Long Địa Hổ cúi đầu xuống.
“Không lẽ, để mặc cô hai Trần không lo sao?”
Địa Hổ hổ thẹn nói.
“Đương nhiên là không phải, cách, cũng không phải không có, ba ngày sau, là bữa tiệc mừng thọ của ba tôi, theo thông lệ hàng năm, lúc đó sẽ tổ chức đại hội nhà họ Phương, lúc đó, những thương gia giàu có thế lực và những người bạn của nhà họ Phương đều sẽ đến tham dự! Mà điều này, có lẽ là một cơ hội để chúng ta cứu Tường Vi ra!”
Phương Mộng Hân nói.
“Dì Phương, ý của dì là, hôm đó chúng ta trà trộn vào đại hội nhà họ Phương, sau đó tạo ra hỗn loạn, tiếp đó cứu Tường Vi ra đúng không?”
Trần Lạc Thần đã hiểu ra rồi.
“Đúng vậy, bởi vì đại hội nhà họ Phương hằng năm, sẽ cần dùng đến rất nhiều người để thu xếp, vì vấn đề bảo mật, đa số sẽ chọn dùng phía bắc, thậm chí là đầu bếp và nhân viên nước ngoài tới đó. Mà điều đó, chính là một cơ hội của chúng ta!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Ý của dì Phương Trần Lạc Thần đã hiểu rõ.
Đến lúc đó bản thân anh dẫn theo Thiên Long Địa Hổ và không ít cao thủ trà trộn vào trong, kêu Chu Minh cho người tiếp ứng bên ngoài, tuy rằng với thực lực bây giờ của Trần Lạc Thần vẫn thua xa để đối đầu với nhà họ Phương.
Nhưng mà tạo ra hỗn loạn thì không có vấn đề gì.
Đến lúc đó, có thể không để lại dấu vết gì đưa Tường Vi ra ngoài.
“Vậy dì Phương, chúng ta làm sao để trà trộn đội ngũ nhân viên từ ngoài vào đây?”
Thiên Long hỏi.
“Chọn lọc những nhân viên ở ngoài vào, trình tự vô cùng nghiêm ngặt, họ sẽ tập hợp ở Khánh thành, chúng ta mau chóng đến Khánh thành, đến lúc đó, dì sẽ có cách để các cậu trà trộn vào đó, dì ở nhà họ Phương có một số thân tín, dì sẽ nhờ họ nghe ngóng tình hình cụ thể của Tường Vi!”
Phương Mộng Hân bố trí nói.
Bà ta đang rất nóng lòng, từng giây từng phút lo lắng cho tình hình của Tường Vi, cái động không đáy nhà họ Phương này, một khi rơi vào đó, thì sẽ khó thoát thân.
Cũng vì hiểu rõ đạo lý này, cho nên tâm trạng của Phương Mộng Hân rất kích động.
Nhưng mà kinh nghiệm nhiều năm, đủ để đầu óc bà ta còn vô cùng tỉnh táo.
…..
Cùng lúc đó, khuôn viên nhà họ Phương, trong một mật thất.
“Ông chủ, cô Tường Vi vẫn không chịu chữa trị, cũng không chịu ăn uống, chúng tôi thực sự không khuyên bảo được!”
Mấy vị bác sĩ đông y có tuổi đi vào, lúc này lễ phép nói với ông cụ nhà họ Phương.
Phương Bất Đồng năm nay cũng đã sắp 70 tuổi rồi, lúc này, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, lộ rõ sự lo âu.
“Haizz, đứa bé Tường Vi này, ngoan cố giống mẹ nó vậy, phải rồi, người hầu Tiểu Hà của Mộng Hân không phải bị Kiển Niếp kiếm về rồi sao, để Tiểu Hà đi khuyên đi… Ngoài ra, chuyện của Tường Vi, tuyệt đối không được nói với ai, bao gồm cả Kiển Niếp, nếu như làm trái, tôi sẽ khiến mấy người chết không có chỗ chôn, ra ngoài đi!”
Mấy vị bác sĩ đông y lớn tuổi bị dọa tới toàn thân run rẩy, vội vàng đi ra ngoài.
Còn Phương Bất Đồng chống gậy từ từ đứng dậy.
Nhìn về hướng tường, trong đầu không ngừng hiện lên một số chuyện năm xưa.
Đặc biệt là lúc đó, đập tay ba cái trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ cha con với con gái bảo bối Phương Mộng Hân mình yêu thương nhất.
Đuổi nó ra khỏi nhà họ Phương.
Tuy rằng lúc đó Phương Bất Đồng chấp hành gia quy rất nghiêm, nhưng mà, ngày hôm đó đuổi đi, ngày hôm đó đã hối hận.
Ông ta trăm phương ngàn kế muốn tìm thấy Mộng Hân.
Không nhất định phải cần Mộng Hân trở về, chỉ cần để ông ta biết được, con gái bảo bối còn sống, vẫn còn sống tốt.
Phương Bất Đồng đã mãn nguyện.
Nhưng mà, nhiều năm bặt âm vô tín, khiến Phương Bất Đồng vốn luôn tu thân dưỡng tính, vốn dĩ đã sáu bảy chục tuổi, nhưng mà trông có vẻ chỉ khoảng năm mươi tuổi, mà vào lúc này, lại còn già hơn so với những người ngày nào cũng làm lụng vất vả.
Có lẽ, đây là trừng phạt đối với ông ta.
Vốn dĩ cho rằng, đến chết cũng sẽ không gặp lại con gái nữa.
Nhưng mà, ông trời có mắt, hôm qua Tư Đồ Hoành đột nhiên báo cáo, nói là phát hiện một người phụ nữ giống y hệt Mộng Hân, nhà họ Phương một tay che trời.
Nếu như muốn dò la người hoặc việc, thật sự quá đơn giản.
Đương nhiên dễ dàng phát hiện ra nơi ở của Phương Mộng Hân và cháu gái Tô Tường Vi.
“Mộng Hân, ba biết con hận ba, nhưng ba ngày sau, ngày sinh nhật của ba, ba hy vọng con có thể về thăm ba….”
Phương Bất Đồng lẩm bẩm, hai mắt cũng đã mờ đi.
Còn phía bên kia.
Một người hầu gái ôm một cái rương, đẩy cửa bước vào một căn phòng.
Trong căn phòng, có một cô gái đang ngồi trên giường vừa khóc vừa lau nước mắt.
Còn hầu gái sau khi nhìn thấy cô gái kia, toàn thân run rẩy kịch liệt, chiếc rương trong tay cũng rơi xuống đất.
“Hả? Sao lại giống như vậy!”
Cô hầu gái kích động.
“Đúng là giống y hệt với cô cả!”
Đúng vậy, nhìn thấy cô gái này, liền khiến người hầu gái nhớ lại lúc bản thân còn ở bên cạnh cô cả vào nhiều năm trước.
Mà cô gái này, chính là Tô Tường Vi.
Tô Tường Vi nhìn người hầu gái có đôi mắt hiền hòa sau khi nhìn thấy mình thì rơi nước mắt, bèn nhẹ nhàng hỏi: “Dì là?”
“Cô Tường Vi, tôi là Tiểu Hà, là người hầu thân cận của cô cả Phương Mộng Hân!”
Dì Hà khóc nói.
“Hả? Phương Mộng Hân… vậy bà ấy có phải là mẹ tôi không?”
Tô Tường Vi nghe thấy ba chữ này, cũng trở nên kích động.
Dì Hà vừa khóc vừa gật đầu: “Cô Tường Vi, cô giống y hệt cô cả, bà ấy chính là mẹ của cô!”
“Thì ra, bà ấy đúng là mẹ của tôi! Dì Hà, vậy mẹ của tôi bây giờ đang ở đâu?”
Tô Tường Vi khóc nói.
“Cô Tường Vi, cô đừng vội, nội tình bên trong rất nhiều, tôi nhất thời không thể nói rõ được, nhưng mà cô yên tâm, mẹ của cô luôn nhớ tới cô, bây giờ ông ngoại của cô cũng không biết nơi ở của bà ấy, đợi có cơ hội, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi, đi gặp mẹ của cô!”
Dì Hà ân cần sờ đầu của Tô Tường Vi, vô cùng thương cô ta.
“Tại sao không để chúng tôi vào, tránh ra cho tôi!”
Vào lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói…
- ------------------