Thẩm Diễm Lệ một mặt xem thường.
Nàng đã xác định Trần Lạc Thần chính là bạn học tiểu học của mình, chỉ bất quá chứng minh cho lão thái thái nhìn thấy là xong, cho nên Thẩm Diễm Lệ đương nhiên không kiêng nể gì cả.
Nàng nghênh ngang đi qua.
Bởi vì Tô gia bàn kia, đã vây không ít người xếp hàng kính trà câu thông tình cảm.
“Tránh ra!”
Thẩm Diễm Lệ nhàn nhạt quát một tiếng.
“Thẩm tiểu thư!”
Khách mời gật đầu cười một tiếng.
Thẩm Diễm Lệ bối cảnh thật không đơn giản, thúc thúc của nàng nổi danh là một thế lực ngầm hàng đầu ở Kim Lăng nên không phải ai cũng dám đắc tội với nàng.
Bọn hắn những thương nhân này lại càng không dám.
Mà Trần Lạc Thần dường như lại không có quan tâm đến những loại người này. Giờ phút này, hắn chính dành toàn bộ tinh thần để nói chuyện phiếm cùng cho cha mẹ, bà nội của Tô Đồng Hân.
Nói mình trong hai năm qua đại thể tìm kiếm trải qua, Trần Lạc Thần chưa từng có một khắc từ bỏ qua tìm kiếm.
Ba!
Mà đang nói, Trần Lạc Thần bỗng nhiên bị đánh một cái vào đầu.
Cái này khiến Trần Lạc Thần có bực bội.
Nơi này không có võ giả nên hắn tự nhiên đã sớm buông lỏng cảnh giác, cũng không có cảm giác sát ý tới gần, không nghĩ tới việc mình thế mà bị đánh.
Quay đầu xem xét, chính là vợ của Tiêu Quân, cháu của lão bà nhà họ Ngụy , ả còn khoanh tay, đắc ý nhìn mình. . .
” Cô là ?”
Trần Lạc Thần nhàn nhạt nhìn cô, cách chào hỏi này có gì đó không ổn cho lắm .
Chẳng lẽ người phụ nữ này tâm hồn không tốt?
Và khi Ngụy Quế Phương nhìn thấy Thẩm Diệc Lệ đánh vào sau đầu Trần Lạc Thần, họ cũng rùng mình.
Bà liền chạy tới, đứng sau lưng Thẩm Diệc Lệ.
” Ha ha! Trần Lạc Thần, còn nhớ tôi không ”
Thẩm Diệc Lệ nói .
” Chúng ta quen nhau sao?”
Trần Lạc Thần cứng họng nói .
Anh thực sự không thể nhớ rằng mình đã gặp cô gái này ở đâu .
“Haha, OK, để tôi nhắc lại cho anh nhé . Tôi hỏi anh, trường tiểu học của anh có phải ở huyện Bình An không? Trường tiểu học Bình An huyện số ba?”
Thẩm Diễm Lệ nhếch mép hỏi.
“Chà, làm sao cô biết?”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Hahaha! Anh năm ba học lớp số hai ”
Thẩm Diễm Lệ lại hỏi.