MAIH Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu rừng… “Văn Hải ở đâu?”
Trước tiên quay trở về biệt thự, để cho Thanh Ngọc nằm xuống nghỉ ngơi.
Trần Lạc Thần hỏi bác Hùng.
“Vừa mới điều tra được, bây giờ ông ta ở Hải Dương tổ chức tiệc rượu trong khách sạn. Ông ta có mời rất nhiều người có máu mặt trong thành phố Hải Dương, để những người đó đón gió tẩy trần cho ông ta! Mặc dù mấy người Trương Long,Trương Hổ, Thẩm Quốc Sơn đã bị tra tấn nhưng trước mắt chưa có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Còn biết được, nửa năm nay Văn Hải đã tới nước nào đó trong khu vực Đông Nam Á học nghệ, đúng là đã luyện được một thân bản lĩnh giỏi!”
Bác Hùng vừa nói vừa cười khổ.
“Ừ, nên là phải giải quyết dứt điểm, nếu không sau này có thể sẽ sinh ra rắc rối.”
“Bác Hùng, bác ở lại giúp tôi chăm Thanh Ngọc, tôi đi cứu bọn họ về!”
Trần Lạc Thần nói.
“Nhưng Thiếu điện chủ, bây giờ cậu vẫn chưa uống linh huyết, tâm tính chưa ổn định…Tôi sợ…”
Bác Hùng lo lắng nói.
Nếu vừa mới ra ngoài đã giết chóc, ông lo cậu Trần sẽ trở nên càng lãnh đạm.
“Tôi kiểm chế được!”
Ban đêm, Trần Lạc Thần dẫn theo hơn ba mươi người ra ngoài.
Gi ð phút này, khách sạn ở Hải Dương.
Đêm càng ngày càng muộn.
Thời tiết đột nhiên lạnh lẽo, hơi tê buốt.
“Con bé này chạy lung lung gì vậy, mẹ ra ngoài tìm mà cũng không tìm thấy con. Hôm nay tổng giám đốc Hải đã trở về rồi, hơn nữa bây giờ Hải Dương còn xảy ra chuyện lớn như vậy, con phải cẩn thận hơn!”
Cửa nhà hàng.
Hai cô gái đang tranh cãi ầm ï.
Người nhỏ thì khoảng hơn hai mươi tuổi, tinh xảo xinh đẹp.
Người lớn thì khoảng trên dưới hai mươi tư tuổi, thành thục gợi cảm, hơi có một chút mỹ cảm.
Lúc này, cô gái lớn hơn một chút thì đang sửa sang lại sợi tóc của mình: “Đi, theo chị về!”
“Ai ya được rồi, em tự về được mài! Chị đi trước đi, em ra đây cái rồi quay về!”
Cô gái nói.
“Được, đừng lừa chị, lát nữa mau về!”
Lúc này cô gái mới lo lắng rời đi.
Rõ ràng là cô gái đang không vui, nhặt một cục đá trên mặt đất thỉnh thoảng ném ra xung quanh.
Có thể là cảm thấy vô vị rồi, cô liền quệt miệng đi vào.
Lúc đi vào đại sảnh, xuyên qua tấm gương trên tường, cô nhìn thấy có một nhóm người đang đi từ cửa vào.
Mà người đi đầu nháy mắt làm cho cô gái ngạc nhiên.
“Hả? Đó không phải là….2”
Nửa năm không gặp, cô vui mừng quay đầu, đang định chào hỏi.
“Các anh định làm gì?”
Ö cửa có rất nhiều bảo vệ của tập đoàn Văn Hải, giờ phút này đang dè chừng nhìn bọn họ, tất cả đều xông lên.
Nhưng, nhóm người kia lại thẳng tay động thủ.
Gọn gàng dứt khoát, trực tiếp bẻ gãy tay của bảo vệ tập đoàn Văn Hải.
Nhân viên phục vụ ở đại sảnh sợ đến mức hét ầm Cô gái cũng mặt trắng bệch, sợ đến nỗi chạy lên Sau khi đi lên vẫn chưa bình tĩnh được.