Trần Lạc Thần nhìn về phía người tổ chức.
“Nếu tiên sinh thật sự có thể bỏ ra đủ tiền mua dược liệu của chúng tôi, đương nhiên ngài sẽ là khách quý của chúng tôi!”
Người tổ chức chỉ là để kiếm tiền nên không quan tâm bạn có vé hay không.
Ban tổ chức vừa phát biểu, nhân viên an ninh không biết phải nói gì, anh ta hít một hơi thật sâu rồi quay người rời đi.
Nhưng, tôi có thể quên được không?
Trần Lạc Thần không để lại dấu vết, một sợi tóc của thị vệ đã bị lấy ra từ lâu.
“Tức chết ta!” Dương Vệ tức giận nói.
“Oh!”
Nhưng mà, vừa đi không có mấy bước nhân viên bảo vệ, giờ phút này chấn động toàn thân, tru lên một tiếng. . .
Tiếng hú của nhân viên an ninh khiến mọi người bàng hoàng.
Hoạt động phải tạm dừng, tất cả đều trông vào anh.
“Chuyện này, ta thật sự có thể chứng minh hắn nhất định sẽ không trả nổi. Tóm lại, chúng ta ở đây nhân danh Minh gia, danh dự của Minh gia hẳn là không thể để bị ảnh hưởng!”
Bên cạnh Lý Nhã Lệ, lúc này người đàn ông trung niên tên Tô Đáp nói.
Lời nịnh hót này khiến người Minh gia trong cả đại sảnh đều có chút ưu ái nhìn hắn.
Tuy nhiên.
Bốp!
Một tiếng vang thật lớn như xuyên thủng bầu trời.
Có một cái tát vào mặt anh ta.
Một nửa khuôn mặt của Tô Đáp lập tức sưng lên, một vài chiếc răng rơi xuống.
Chính là cái anh nhân viên an ninh kia đã quất hắn .
“Vì sao đánh ta?” Tô Đáp bụm mặt khổ cực nói.
nhân viên an ninh cũng là một mặt che đậy: “Tôi. . . Tôi không biết!”
Bốp!
Một cái tát khác vào mặt Tô Đát, cũng bị nhân viên an ninh tát.
Lần này, khuôn mặt kia cũng sưng tấy lên.
“A! Tô tổng!”
Lý Nhã Lệ lo lắng nói.
“Sói hoang, ngươi làm sao vậy?”
Minh Châu đứng lên bàn VIP, không khỏi lạnh lùng nói.
Sau đó sói hoang, đột nhiên quay người, trực tiếp hướng phía Minh Châu đi đến.
“Đại tiểu thư, cô nghe tôi giải thích”
Sói hoang bất lực nói.
“Đủ rồi, ta không nghĩ … ngươi … ngươi định làm gì?”
Đúng lúc này, sói hoang đột nhiên giơ hai tay lên.
Với một cú giật, trực tiếp bắt được zú của Minh Châu. (e pha cho ae đọc cho có hứng thú) ở đây là tụt quần hay tút váy á.
“A!”
Minh Châu hoảng sợ kêu lên: “Cất cái tay cho ta! Đồ khốn!”
Một vài nhân viên an ninh khiêng sói hoang đi.
Sói hoang quỳ xuống khóc: “Đại tiểu thư, tôi không phải cố ý!”