‘‘Anh đã cho chúng tôi ăn cái gì?’’
Hai người kinh ngạc.
Nhưng sau đó, một sự đau khổ khó tả xuất hiện trên mặt hai người, hai người che phần bụng, đau đớn lăn lộn ở trên mặt đất.
Ngụy Thanh Thư đứng một bên cũng có chút sợ hãi.
‘‘Cổ trùng, bây giờ cổ trùng này đang gặm cắn nội tạng của các người, một lúc nữa, cái chết của mấy người sẽ đến rất thảm!’’
Trần Lạc Thần cười lạnh nói.
‘‘Tha mạng … Tha mạng …’’
Hai người vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
‘‘Trả lời xong vấn đề của tôi, có thể tha hai người không chết!’’
‘‘Tôi hỏi các anh tại sao lại đi theo chị em nhà họ Phương? Mấy người là người của thế lực nào?’’
Lúc đầu khi bi hỏi chuyện này hai người bị đánh chết cũng sẽ không nói.
Thà rằng chết cũng không nói.
Nhưng mà loại cảm giác này bây giờ quả thực là muốn sống không được, muốn chết không xong.
‘‘Là … Là nhà họ Tư Đồ phái chúng tôi tới, chúng ta là người của cậu cả Tư Đồ Dương! Tha … Tha mạng!’’
Hai người nằm rạp trên mặt đất nói.
‘‘Tôi đoán quả nhiên không sai, thật đúng là nhà họ Tư Đồ, vậy tôi hỏi mấy người gần đây nhà họ Tư Đồ đang có âm mưu gì?’’
Trần Lạc Thần hỏi.
‘‘Không … Không biết!’’
‘‘Được rồi, Thanh Thư, chúng ta đi!’’
‘‘Nói! Chúng ta nói hết!’’
Hai người luống cuống: ‘‘Chúng tôi cũng không biết rõ chuyện bên trong nhà họ Tư Đồ nhưng mà chỉ là nghe người ta nói, gần đây nhà họ Tư Đồ có động thái lớn, mưu đồ bí mật phản nhà họ Phương, muốn chiếm nhà họ Phương làm của riêng!’’
‘‘Chỉ bằng nhà họ Tư Đồ cùng mấy cái gia tộc phụ thuộc cũng không có bản lĩnh đó?’’
Trần Lạc Thần cau mày nói.
‘‘Vâng vâng vâng, chuyện này, đã được nhà họ Long ở Yên kinh hỗ trợ, hơn nữa còn có cái gì người nhà họ Mạc tham gia, đặc biệt là nhà họ Mạc, có mấy người đặc biệt lợi hại đến! Lần này nhà họ Phương khẳng định sẽ bị lật xuống mặt đất!’’
Hai người đã nói tất cả những gì họ biết.
Điều này cũng không có gì lạ!
Trần Lạc Thần thầm nghĩ.
‘‘Nhà họ Tư Đồ kia có động thái lớn gì?’’
‘‘Bây giờ ông cụ nhà họ Phương đang bị bệnh nặng, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, cho nên nhà họ Tư Đồ muốn vào ba ngày sau …’’
Mười phút sau.
‘‘Cậu Trần, tôi đã xử lý tốt hai cỗ thi thể kia, bước tiếp theo nên làm cái gì?’’
Ngụy Thanh Thư phất phất tay đi tới.
Vừa rồi cậu ta nhìn thấy hai cỗ thi thể kia, gọi một từ là thảm.
Đồng thời, cũng khiến cho Ngụy Thanh Thư có cảm giác sợ hãi.
Nói thật, mặc dù Trần Lạc Thần có chút bản lĩnh, nhưng mà nhìn qua anh sẽ cho người ta cảm giác thành thành thật thật.
Cho nên những lời nói của Ngụy Thanh Thư rất suồng sã.
Nhưng vừa rồi, cậu ta rốt cuộc đã hiểu vì sao ông nội lại đối xử lịch sự với Trần Lạc Thần như vậy.
Trần Lạc Thần thât sự cho Ngụy Thanh Thư một cảm giác sợ hãi.
Thủ đoạn quá tàn nhẫn!
‘‘Nhà họ Phương với nhà chúng tôi có chút quen biết, nếu như tôi đã gặp phải chuyện này, cũng không thể mặc kệ, trước tiên cứ ở đây ba ngày, cậu phụ trách chăm sóc tốt mẹ con Tiểu Vũ! Tôi lẻn vào nhà họ Phương để xem tình huống như thế nào!’’
Nhà họ Long chính là chó săn cho nhà họ Mạc, cho nên bây giờ nhà họ Tư Đồ đương nhiên cũng là chó săn cho nhà họ Mạc.
Về phần ba gia tộc giàu mạnh, nếu như lần này nhà họ Phương lại bị thấu tóm, như vậy nhà họ Mạc đã chiếm đoạt hai cái.
Không cần nghĩ cũng biết, bước tiếp theo sẽ là tài sản nhà họ Trần ở nước H.
Phương pháp quanh co từng bước xâm chiếm của nhà họ Mạc thật đúng là xảo diệu.
Cho nên về tình về lý, Trần Lạc Thần cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.
Vẫn chưa phải là lúc để dùng thân phận trực tiếp đi vào.
Nhìn Mông Sơn, nghĩ đến Tả Trung Đào, Trần Lạc Thần nảy sinh ra một kế!
Ngày thứ hai.
Phía cửa nhà họ Phương Tây Nam.
‘‘Phương Bất Đồng của nhà họ Phương và các thành viên nhà họ Phương hoan nghênh Đại sư Tả đến!’’
Phương Bất Đồng suy yếu đứng ở trước cổng, chống gậy đứng cùng một đám người nhà họ Phương.
Nhìn Tả Trung Đào đi xuống xe, mang theo cung kính nói.
Tả Trung Đào và nhà họ Phương thật ra sớm có qua lại, vào mấy năm trước, nhà họ Phương đã từng bỏ ra rất nhiều tiền tài để thuê Tả Trung Đào trở thành bác sĩ chuyên trách của nhà họ Phương, nhưng đã bị Tả Trung Đào từ chối.
‘‘Ông cụ Phương khách khí!’’
Tả Trung Đào khẽ mỉm cười nói.
Mà lúc này Phương Bất Đồng nhìn về phía sau lưng Tả Trung Đào, một thanh niên khiêng cái hòm thuốc, nhưng quái dị chính là, nửa mặt của người thanh niên mang theo mặt nạ, thành thật đứng ở sau lưng Tả Trung Đào.
‘‘Vị này là?’’
Phương Bất Đồng không khỏi cười nói.
‘‘A … A a!’’
Thanh niên mang theo mặt nạ chỉ chỉ vào miệng của mình, khoát tay áo, vừa chỉ vào Tả Trung Đào, sau đó để tay của anh vào tim.
‘‘Hì hì, ông nội, A Tam chính là đồ đệ của Đại sư Tả, là người câm, sẽ không mở miệng nói chuyện!’’
Mà đi cùng với Tả Trung Đào đến chính là Phương Di, lúc này rất nhiệt tình giới thiệu nói.
‘‘Phương Di, sao lại nói vậy!’’
Phương Kiển Niếp thì bất đắc dĩ nhìn thẳng vào Phương Di, không khỏi nói.
‘‘Không có việc gì, hôm nay ở trên Mông sơn, tôi đã gặp A Tam, hai chúng tôi mới quen đã thân, mặc dù A Tam sẽ không mở miệng nói chuyện, nhưng chúng tôi đã hàn huyên rất nhiều! Anh nói đúng không A Tam?’’
Phương Di cười nói, thật giống như cô ta chính là bạn bè của A Tam.
‘‘A a a!’’
A Tam vội vàng gật đầu.
‘‘Ha ha, Đại sư Tả chê cười, mặc dù Di chúng tôi lỗ mãng chút, nhưng từ nhỏ có trái tim ấm áp, tâm địa rất thiện lương!’’ Phương Bất Đồng nói.
‘‘Nhìn ra được, đồ đệ này của tôi, khi còn bé đã bị bỏng mặt, cho nên từ nhỏ đã mang theo mặt nạ, nhưng mà những năm này khắc khổ cố gắng, cũng học được một chút bản lĩnh từ tôi, bây giờ tôi đi ra ngoài, đều sẽ mang theo cậu ấy!’’
‘‘Danh sư xuất cao đồ!’’
Phương Bất Đồng nói, lôi kéo tay của Tả đại đi vào phía sân trong của nhà họ Phương.
‘‘Hừ, chị Kiển Niếp có nghe thấy không, ông nội cũng khen tôi có tâm địa thiện lương!’’
Phương Di quyệt miệng nói.
‘‘Được rồi!’’
Phương Kiển Niếp khẽ lắc đầu cười khổ.
Mà tên thanh niên A Tam này lại đang âm thầm trợn mắt nhìn Phương Di một chút.
Tâm địa thiện lương cái rắm! Đây là cô mẹ nó chưa thấy người nói chuyện bằng ngôn ngữ ký hiệu, bởi vì tò mò muốn học ngôn ngữ ký hiệu, mới tốt với anh như vậy.
Không tồi, A Tam, cũng chính là Trần Lạc Thần.
Vì tuỳ cơ ứng biến, cho nên Trần Lạc Thần không thể không đưa ra hạ sách này.
‘‘A Tam, tôi giúp anh cầm họp thuốc!’’
Phương Kiển Niếp khẽ gật đầu với A Tam.
‘‘A a!’’
Trần Lạc Thần vội vàng khoát tay.
Cùng so sánh, vẫn là Phương Kiển Niếp dịu dàng quan tâm một chút, Trần Lạc Thần cũng không khỏi nhìn cô ta nhiều thêm vài lần.
Về phần bệnh của ông cụ Phương thật ra vừa rồi Trần Lạc Thần nheo mắt cũng đã nhìn ra chút gì đó
Chỉ cần vài bộ thuốc, liên tục châm cứu mấy ngày, là có thể khỏi hẳn, ngược lại cũng không phiền phức.
Mà ý của Trần Lạc Thần đối với Tả Trung Đào là tốt nhất có thể lưu lại nhà họ Phương mấy ngày.
Phương Bất Đồng nghe được điều này, cũng là cầu còn không được.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, cũng là mượn cơ hội này, vẫn luôn quan sát nhà họ Phương, thậm chí động tĩnh của nhà họ Tư Đồ bên kia.
Nhưng mà khiến cho Trần Lạc Thần im lặng chính là.
Cô bé Phương Di này giống như cũng có bệnh, không có việc gì cũng tìm đến anh, làm cho Trần Lạc Thần quả thực muốn phiền chết.
‘‘A Tam, anh đang làm gì đấy?’’
Ban đêm, Trần Lạc Thần đang đứng ở bên trong sân, trong đầu thì nghĩ đến cái động tĩnh lớn của nhà họ Tư Đồ.
Còn có nhà họ Mạc bên kia, lần này lại phái nhiều người đến giúp đỡ nhà họ Tư Đồ nữa?
Đúng lúc này, Phương Di thoáng nhìn qua Trần Lạc Thần, chắp tay sau lưng, nhún nhảy một cái đi về phía Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần không còn gì để nói.
‘‘A a a!’’
Trần Lạc Thần chỉ chỉ vào vườn hoa bốn phía.
‘‘À, À, thì ra là anh muốn nhìn phong cảnh, he he, cả ngày ở Mông sơn đi học tập y thuật, tôi nghĩ anh nhất định chưa thấy qua vườn hoa nào tốt như vậy đi?’’
‘‘A a!’’
Trần Lạc Thần khẽ gật đầu.
‘‘Như vậy đi, dù sao anh cũng không có việc gì, vậy thì nói chuyện với tôi đi?’’
Nói xong, Phương Di trực tiếp ngăn cản tay của Trần Lạc Thần.
Khiến cho Trần Lạc Thần không khỏi khẽ giật mình …