Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà quà tặng đâu chỉ chừng đó.



Khiến người nhà họ Dương, bao gồm cả bà cụ đều hoa mắt hết cả mắt.



Thậm chí dùng kỳ trân dị bảo để hình dung cũng không quá đáng.



Mỗi món quà đều có lai lịch rất lớn, giá trị liên thành.



Bà cụ Dương vẻ mặt kích động.



Dù bà đã sống gần hết một đời nhưng cũng chưa từng gặp phải tình huống như thế.



"Bà cụ Dương, đây là danh sách quà tặng, xin bà xem qua."



Thanh niên dẫn đầu cung kính đưa tới một danh sách quà tặng.



"Không cần xem nữa, không cần xem nữa, cảm ơn quà mừng của cậu Trần, có điều quà mừng này quá quý giá rồi. Đúng rồi, bà già này còn chưa từng gặp cậu Trần, cũng không quen biết với nhà họ Trần, không biết ông chủ của các cậu là?"



Bà cụ Dương vẻ mặt vui mừng nói.



Vẻ ảm đạm do bị người ta lạnh nhạt vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.



"Thưa bà, nếu không có chuyện gì khác thì chúng tôi xin cáo từ trước."



Rõ ràng, những người này cũng không muốn nói thêm nữa.



"Các cậu ở lại uống chén rượu nhạt đã."



Bà cụ Dương nói.



"Cảm ơn bà, nhưng không cần đâu."



Thanh niên nói xong, cả nhóm quay về xe, lập tức rời đi.



"Thật xa hoa!"



"Ngay cả tùy tùng vệ sĩ cũng thong dong, có khí chất như vậy, rốt cuộc nhà họ Trần này là gia tộc thế nào?"



Mọi người nhà họ Dương đều sửng sốt.



"Mẹ? Chúng ta chưa từng quen biết với cậu Trần nhà họ Trần, tại sao cậu ta lại tặng chúng ta quà mừng quý giá như vậy? Con tính toán sơ lược một chút thì giá trị những món quà này tổng cộng cũng phải gần ba nghìn tỷ."



Dương Ngọc Đình kích động đến mức bàn tay run rẩy.



"Đúng vậy, hơn ba nghìn tỷ, cậu Trần nhà họ Trần quả nhiên rất hào phóng, nhưng người nhà họ Dương chúng ta không hề quen biết nhà họ Trần, mẹ từng này tuổi mà cũng chưa từng nghe nói đến nhà họ Trần, chẳng lẽ cậu ta là bạn của đám con cháu các con, chẳng lẽ là bạn học của các con?"



Bà cụ Dương vẻ mặt khó tin nói.



Đám con cháu rối rít nhìn nhau.



Dù có là bạn học tốt nữa thì cũng sẽ không tặng món quà mừng thọ lên đến hơn ba nghìn tỷ, rõ ràng lý do này quá khiên cưỡng.



"Mẹ, dù là ai tặng đi nữa, nếu người ta đã có lòng tặng thì những thứ này chính là của chúng ta, lấy đại một món ra bán thì cũng có thể giải quyết hết được khủng hoảng kinh tế của gia tộc chúng ta hiện tại."



Quách Như đảo mắt một vòng rồi nói.



"Im miệng, đúng là làm càn, đây là quà mừng thọ của nhà họ Trần đưa tới, quý giá như thế, sao con dám bán đi? Ít nhất, trước khi mẹ còn chưa biết rõ thân phận cậu Trần nhà họ Trần thì không ai được phép đụng tới những thứ này, nếu ai dám có ý đồ gì đối với những quà mừng họ này thì mẹ sẽ trục xuất người đó ra khỏi gia tộc."



Bà cụ Dương nói.



Đồng thời có chút căng thẳng nhìn đoàn xe đang rời đi.



"Mẹ, mẹ nhìn cái gì thế?"



Dương Ngọc Đình thấy không thể có ý đồ với những món quà này thì lại sáp lại gần nói.



"Mẹ đang nhìn những người vừa xuống xe, Ngọc Đình, con không nhìn ra sao, những người giúp việc kia đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, gia tộc lớn bình thường cũng không thể yêu cầu người dưới như thế, có thể nói, phía sau bọn họ, rất có thể là một gia tộc lớn hết sức quyền thế."



"Cho nên, chúng ta phải nhanh chóng biết được thân phận của cậu Trần, liên lạc được với cậu ta, lợi dụng cậu ta có thể giúp chúng ta vượt qua khó khăn lần này."



Bà cụ Dương mưu tính sâu xa nói.



"Vâng, mẹ!"



"Ừm, còn có một khả năng."



Lúc này mợ Hai bỗng lên tiếng.



"Ừm? Khả năng gì?"



"Có thể cậu Trần này đã nhìn trúng cô gái nào trong nhà họ Dương chúng ta hay không, đây là quà mừng tặng trước để sau này cầu hôn thì sao?"



Mợ Hai cười nói.



Trong mọi người thì Dương Nghiên con gái mợ Hai là xinh đẹp nhất, khí chất xuất chúng nhất.



Bà ta nói như vậy chính là muốn nói cho mọi người, có thể cậu Trần này nhìn trúng con gái của bà hay không?



"Ha ha, mợ Hai, mợ đang nghĩ cái gì thế?"



Mà nghe xong lời này, Quách Như lập tức cảm thấy không vui.



Dù sao bây giờ, trong đời thứ ba nhà họ Dương, Dương Diệp, con trai bà ta chính là trụ cột tương lai của gia tộc.



Giờ mợ Hai lại nói như vậy, không phải là đang mách lẻo với bà cụ sao.



Dù bình thường cùng một phe, nhưng đụng đến lợi ích bản thân thì khó tránh khỏi có chút bất đồng.



"Ừm? Nhưng mợ Hai nói cũng không phải không có lý, xưa nay, cậu chủ gia tộc lớn thực sự làm việc sẽ không rườm rà, cũng sẽ không phân bua, nên có thể cậu chủ Trần này thật nhìn trúng con gái nhà họ Dương chúng ta rồi."



"Mấy năm nay, Dương Nghiên vừa ra nước ngoài học, vừa về công ty, đã quen biết không ít người, tham gia không ít hoạt động, nhưng cháu có nhớ có cậu chủ lợi hại như vậy không?"



Bà cụ Dương hỏi. Bà cũng rõ Dương Nghiên là xinh đẹp nhất, Dương Tiểu Bối dù có xuất chúng nhưng lại chưa từng gặp bất kỳ cảnh tượng hoành tráng nào, nên tất nhiên bà cụ sẽ không nghĩ đến cô.



Dương Nghiên suy nghĩ một lúc, nói: "Bà nội, hình như có ạ."



"Ừm, nếu thật như vậy thì đúng là phúc của nhà họ Dương chúng ta, Dương Nghiên, sau này cháu thiếu cái gì, hoặc là muốn cái gì, cứ việc nói với bà nội."



Bà cụ Dương nói.



"Cháu cảm ơn bà nội!"



Dương Nghiên kích động nói.



Bà nói như vậy chứng tỏ địa vị của mình đã có khả năng tăng lên.



Bà nội kéo tay Dương Nghiên đi vào bên trong.



Đúng lúc này, Dương Ngọc Đình bỗng nhận được một cuộc điện thoại.



"Cậu nói cái gì? Mau nói lại cho tôi nghe!"



Sắc mặt Dương Ngọc Đình chợt đại biến.



Sau đó, mới cúp điện thoại.



Gương mặt lập tức tái nhợt.



"Mẹ!"



Dương Ngọc Đình có chút hoang mang lo sợ đi tới trước mặt bà cụ Dương.



"Có chuyện gì thế?"



"Phía công ty xảy ra chuyện rồi."



"Chuyện gì?"



Bà cụ lập tức biến sắc nói.



Dương Ngọc Đình nuốt nước miếng một cái: "Mấy ngày nay, mắt xích tài chính của công ty căng thẳng, nên con đã không làm theo lệ thường mà đã vay bắc cầu, nhưng thật không ngờ, cấp dưới của con vừa gọi điện thoại tới, việc cho vay đã xảy ra vấn đề, ngân hàng tạm thời không cho vay nữa."



"Cái gì?"



Bà cụ không nghĩ tới có thể như vậy.



"Vậy con đã thế chấp cái gì?"



Bà cụ nói.



"Con đã dùng dự án hiện có của nhà họ Dương để thế chấp, trước kia làm như vậy, đều chắc chắn đến 90%, nhưng bây giờ, ngân hàng nói bọn họ không cho vay nữa, thương lượng cũng vô dụng."



"Là nhà họ Long, nhất định là nhà họ Long!"



Sắc mặt Dương Ngọc Đình trắng bệch nói.



Thì ra bên thứ ba Dương Ngọc Đình nhờ vào chính là nhà họ Long.



Còn là một vị quản lý nhà họ họ Long đích thân tới tìm mình thương lượng.



Không ngờ, nhà họ Long lại cố ý gài bẫy mình.



Bây giờ Dương Ngọc Đình mới tỉnh ngộ, bọn họ cũng muốn mảnh đất đó.



Vì quá phẫn nộ, bà cụ Dương tát mạnh Dương Ngọc Đình một tát.



Hai nhà Long, Dương vốn luôn cạnh tranh với nhau, Dương Ngọc Đình muốn dùng tiền đến điên rồi nên mới dám hợp tác với nhà họ Long như vậy.



Thực lực nhà họ Long rất mạnh, nên tác động tới ngân hàng chỉ là chuyện vặt.



"Con, con tức chết mẹ rồi!"



Bà cụ Dương chống quải trượng nói.



"Mẹ, làm sao bây giờ? Dự án của chúng ta đều đã tiến hành được một nửa rồi, nhà họ Long muốn ăn sẵn sao?"



Dương Ngọc Đình vẻ mặt đưa đám nói.



Bốp!



"Đồ vô dụng, đừng hỏi mẹ nữa!"



Bà cụ Dương tiếp tục tát con trai, tức giận đến mức dù đang là sinh nhật cũng trực tiếp rời khỏi hiện trường.



...



"Tiểu Bối, em không sao chứ?"



Dương Tiểu Bối khóc chạy trở về.



Trần Lạc Thần cũng theo cô trở về.



Không ngờ Tiểu Bối chạy thẳng tới phòng chú Năm, kéo tay chú Năm, cô gái nhỏ uất ức khóc nấc lên...



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK