"Kiển Niếp Tiểu Di, các cháu chơi cái gì vậy?"
Một ông già lạnh lùng quát.
"Ông nội, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"
"Không được, hai đứa quay lại cho ông! Người đâu, trông coi cô chủ và Tiểu Di, tuyệt đối không thể để bọn chúng rời nhà nửa bước!"
"Vâng! Ông chủ!"
"Vì sao thế ông nội, vì sao các bạn nhỏ khác đều có thể đi ra ngoài chơi còn chúng cháu thì lại không được? Chúng cháu muốn đi nhà trẻ, chơi cùng với các bạn nhỏ khác!"
Lúc đó Phương Kiển Niếp mới sáu bảy tuổi.
Đã mạnh miệng nói với ông nội như vậy.
Bốp!
Lúc đó ông nội đã giáng một cái tát lên trên gương mặt non nớt mới sáu bảy tuổi của Phương Kiển Niếp.
Thật mạnh.
Đó là lần đầu tiên kể từ nhỏ đến lớn Phương Kiển Niếp bị đánh.
Bình thường ông nội rất thương yêu các cô, ngoại trừ sao trên trời và mặt trăng ra thì gần như đã đem tất cả những gì tốt nhất trên thế giới cho các cô.
Duy chỉ có một điều kiện, đó chính là từ nhỏ đến lớn không được đi ra bên ngoài đi.
Lúc ấy Phương Kiển Niếp đã bị đánh khóc.
Nhưng đối với thế giới phồn hoa bên ngoài lại càng thêm tò mò mãnh liệt.
Tận đến khi mười hai tuổi, có một lần khiến Phương Kiển Niếp ấn tượng sâu đậm nhất.
Cô và Phương Di quyết định vụng trộm chạy ra ngoài chơi đùa.
Kết quả bị ông nội phát hiện.
Ngày ấy, ông nội đã dùng gia quy mạnh nhất đối với các cô.
Phương Kiển Niếp mới mười hai tuổi, cô vẫn chỉ là một đứa bé.
Bị ông nội dùng roi mây đánh tróc da tróc thịt.
Ngày ấy, ông nội cũng vừa đánh vừa khóc.
"Các cháu nghĩ là ông nội không muốn để cho các cháu ra ngoài chơi à, nhưng nhà họ Phương chúng ta có một kẻ thù rất mạnh, không cho các cháu ra ngoài là vì muốn tốt cho các cháu, sao các cháu cứ không chịu nghe thế!"
Vết thương lần đó, cho tới bây giờ vẫn còn để lại sẹo trên lưng Phương Di và Phương Kiển Niếp.
Giống như là bóng ma của tuổi thơ lưu lại trên lưng hai người.
Mãi sau này khi lớn lên rồi, cũng hiểu chuyện hơn, ông nội mới cho phép các cô ra ngoài đi học để mở mang kiến thức về thế giới bên ngoài một chút.
Nhưng vẫn có một điều kiện, đó chính là không được kết bạn với người khác.
Cho nên hai cô gái, thậm chí là toàn bộ những người trẻ tuổi của nhà họ Phương, tuổi thơ của bọn họ đều không hoàn chỉnh, cuộc sống của các cô cũng không hoàn chỉnh.
Mà kẻ cầm đầu chính là kẻ thù rất mạnh trong miệng ông nội.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một chữ ông nội cũng không hề nói cho Phương Kiển Niếp biết.
Ông nội cho rằng cô chỉ là một người phụ nữ, không cần tham dự vào những chuyện này.
Nhưng cuộc sống của mình thì sao? Đáng ra mình cũng có tuổi thơ mà? Bị người khác cướp đi mất lại còn hoàn toàn không biết gì cả?
Phương Kiển Niếp không cam tâm, cô cố gắng phấn đấu, cái gì cũng cố gắng trở nên mạnh nhất, chính là muốn chứng minh mình không hề chênh lệch với đàn ông!
...
Lúc này Phương Kiển Niếp hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Phương Di.
"Tiểu Di ngoan, đừng quan tâm tới những chuyện trước đây nữa, không phải bây giờ chúng ta cũng rất tốt à!"
"Ừm, tớ biết rồi Kiển Niếp, trong lòng cậu còn hận kẻ thù mạnh kia hơn cả tớ, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt!"
Phương Di kiên quyết nói.
"Sẽ có ngày đó! Mặc dù ông nội không nói cho chúng ta một số chuyện trong gia tộc nhưng qua mấy chục năm chuẩn bị, tin là ngày đó không còn xa nữa!"
Phương Kiển Niếp vỗ vỗ bả vai Phương Di.
Ngày hôm sau.
Trần Lạc Thần đi tới phòng học.
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Từ Dương Dương.
Nói thực ra vẻ ngoài của cô gái này cũng rất đẹp, chỉ là tính cách của cô ta khiến Trần Lạc Thần không có một chút hảo cảm.
Hôm nay, xem ra tâm trạng của cô ta rất tốt, đang cười cười nói nói với mấy người chị em tốt của cô ta.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần, cô ta trợn trắng mắt, sau đó đứng lên nói: "Vương Tiểu Hoa Trần Lạc Thần, hai người các cậu tới thật đúng lúc, lúc các cậu lên lầu có nhìn thấy dưới lầu có một xe nước khoáng không? Có mười mấy bình là cấp cho lớp chúng ta, hai người các cậu xuống dưới mang lên đi!"
Sau đó, tất cả bạn học trong lớp đều che miệng cười.
Đương nhiên Trần Lạc Thần biết đây là Từ Dương Dương cố ý trêu cợt.
Nói thật trong lòng anh hơi tức giận.
Mà Vương Tiểu Hoa cũng không phục: "Vì sao chứ? Nhiều như vậy, hai chúng tôi không bê hết lên được!"
"Cậu nói cái gì?"
"Cậu ấy nói là hai chúng tôi không bê hết được!"
Trần Lạc Thần lặp lại.
Sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.
Không ngờ Trần Lạc Thần lại dám trực tiếp nói lại cô ta ngay trước mặt mọi người.
Từ Dương Dương tức điên lên, vốn đã nhìn Trần Lạc Thần không vừa mắt.
Cộng thêm bây giờ Trần Lạc Thần lại dám khiêu khích uy nghiêm của cô ta ở ngay trước mặt mọi người.
Từ Dương Dương nổi lên tính tình của cô chủ, cầm lấy cái cốc đập về phía Trần Lạc Thần.
Chỉ có điều lại nện xuống đất.
"Có gan, cậu nói lại cho tôi nghe!"
Trần Lạc Thần thấy đây chính là tính tình cô chủ bị người nhà làm hư, cho rằng người của cả thế giới này đều phải vây quanh cô ta.
Nên hơi bực bội nói: "Cho dù có nói mười lần thì hai chúng tôi cũng không bê hết được! Cậu làm gì được chứ?"
Loại người này Trần Lạc Thần gặp nhiều rồi, bây giờ cũng đã quen.
"Được lắm, cậu chảnh như vậy, cậu chờ đó cho tôi!"
Nói xong, Từ Dương Dương hờn dỗi chạy ra ngoài.
Về phần Lâm Thắng Nam thì cô ta chỉ nhìn một màn trước mắt, sau đó liếc mắt nhìn Trần Lạc Thần.
"Xong rồi xong rồi, chắc chắn Từ Dương Dương sẽ gọi người tới!"
Vương Tiểu Hoa sợ hãi nói.
"Gọi người tới cũng không sợ, cô ta có thể làm gì chứ!"
Trần Lạc Thần an ủi Vương Tiểu Hoa đừng sợ.
"Nhưng tôi nghe nói, anh họ của cô ta ở trong đội thể thao, rất mạnh!"
Vương Tiểu Hoa kiêng kị nói.
Mới sáng sớm đã ăn đầy một bụng tức giận, Trần Lạc Thần còn đang không biết tìm ai để xả đây.
Nếu so đánh nhau với người khác, vậy Trần Lạc Thần lại muốn so tài với mấy người như vậy hơn.
Rất nhanh, bên ngoài liền vang lên một loạt tiếng bước chân.
Hiển nhiên có không ít người đang đến đây.
"Mẹ kiếp, Từ Dương Dương đã gọi người tới rồi, hừ, tôi biết ngay mà, Từ Dương Dương sẽ không dễ dàng tha cho Trần Lạc Thần đâu! Lần này có trò hay để xem rồi!"
Theo sau là một đám học sinh nam đi thẳng tới phòng học.
"Đào Tử, dám bắt nạt em gái của cậu thì chính là em gái của tôi, tôi ngược lại muốn xem xem là ai to gan như vậy!"
Đám người đi đến.
Trong đó một người cầm đầu, vừa nói với Đào Tử anh trai của Từ Dương Dương, vừa lạnh lùng liếc nhìn các học sinh trong phòng.
"Oa, cậu này thật cao thật đẹp trai!" Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Vừa nhìn thấy học sinh nam cầm đầu, đám con gái trong lớp lập tức hoảng sợ nói.
"Tớ biết anh ấy, hình như anh ấy cũng vừa mới chuyển đến trường chúng ta, nhưng Từ Văn Đào đối với anh ấy rất cung kính!"
Có người nói.
Từ Dương Dương u oán khoanh tay lại, chỉ vào Trần Lạc Thần: "Anh Quân Văn, anh Đào, chính là cậu ta!"
Lúc Trần Lạc Thần đứng lên nhìn thấy thanh niên cầm đầu, hơi ngây người.
Mà hiển nhiên sau khi thanh niên kia nhìn thấy Trần Lạc Thần cũng hơi sửng sốt.
Mẹ nó!
"Thẩm Quân Văn?"
"Trần Lạc Thần?"
Thẩm Quân Văn kinh ngạc nói.
Hoàn toàn chính xác, bây giờ cậu ta và Hồ Tuệ Mẫn cùng với mấy cô gái khác sau khi chuyển trường đã được sắp xếp vào học ở ngôi trường này.
Cho nên bây giờ, vai trò của Thẩm Quân Văn chính là học sinh.
Đương nhiên là nhờ có quan hệ bạn bè với Vương Kiện nên vào đây cũng khá dễ.
Nhưng không ngờ, Trần Lạc Thần thế mà cũng trở thành học sinh.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Thẩm Quân Văn chính là sững sờ.
"Hả? Anh Quân Văn, hai người quen nhau à?"
Lúc này Từ Văn Đào tò mò hỏi.
Từ Dương Dương cũng rất căng thẳng, nếu như quen biết, chẳng phải sẽ không đánh Trần Lạc Thần à?
"Tạm thời coi như có quen biết đi!"
Thẩm Quân Văn đương nhiên sẽ không ra tay, bởi vì Trần Lạc Thần biết thân phận của anh ta.
Chẳng may để lộ ra, vậy thì xong đời rồi.
Dù sao bây giờ Hồ Tuệ Mẫn và mấy người khác tất cả cũng đều ở trong ngôi trường này.
Mẹ nó, sao lại đen đủi như vậy chứ.
"Trần Lạc Thần, trùng hợp quá, cậu ra đây, hai chúng ta nói chuyện riêng một lát!"
Thẩm Quân Văn không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.
- ------------------