Ngay cả mấy người thím cả cũng bị khẩu khí của Trần Lạc Thần dọa sợ.
Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng trong giọng nói của Trần Lạc Thần lộ ra một chút tàn nhẫn. Khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run.
"Hừ! Chỉ dựa vào cậu, muốn mua mười cái à, quần áo nơi này thất nhất cũng phải hơn một trăm hai mươi triệu, mười cái là cả tỷ, chỉ dựa vào cậu à?"
Đám thím và em họ rất ghét cảm giác bị Trần Lạc Thần làm cho kinh sợ này.
Với cả anh còn muốn mua mười cái?
Ha ha!
Họ liền lập tức cười mỉa mai châm chọc, nói.
Dương Tiểu Bối cũng kéo tay Trần Lạc Thần: "Anh họ à được rồi, bác cả nói đúng, chúng ta không mua nổi quần áo nơi này đâu, mình vẫn nên đi thôi!"
"Không sao, anh nói mua thì sẽ mua cho em! Vừa hay anh thấy có rất nhiều bộ em vừa thử hợp với em, thế này đi, mua hết nhé! Nhân viên bán hàng, tính xem bao nhiêu tiền, tôi quẹt thẻ!"
Lúc này Trần Lạc Thần lấy thẻ ngân hàng của mình ra.
Nhân viên bán hàng gật đầu như giã tỏi.
"Đợi chút, tôi không bảo cô, người tôi kêu là cô này, cô đi bọc quần áo cho tôi lại."
Trần Lạc Thần chỉ vào một nhân viên bán hàng đứng ở bên cạnh.
"Vâng thưa anh."
Nhân viên bán hàng này lập tức đi gói quần áo lại, tổng cộng là mười cái.
Hết tổng cộng hai tỷ hai trăm tám mươi triêu.
"Ha ha, kẻ ngu này, hơn hai tỷ hai, anh ta có chết không đây?"
"Đúng vậy, nghèo mà còn sĩ, lần đầu thấy mua hết hai tỷ hai tiền quần áo."
Mạnh Xán đứng bên cạnh thì như mở cờ trong bụng.
Còn nhóm em họ của Trần Lạc Thần thì không khỏi khinh bỉ nói.
"Hừ, tôi xem kết cục của Trần Lạc Thần sẽ thế nào!"
Mà mấy thím thì nhìn nhau một cái, nhao nhao khoanh tay cười mỉa mia nhìn Trần Lạc Thần.
Máy thanh toán nhanh chóng được cầm tới.
Trần Lạc Thần như xe nhẹ chạy đường quen ấn mật khẩu.
Nhưng khi Trần Lạc Thần ấn vào con số cuối cùng, nhân viên bán hàng đột nhiên kinh hô.
"Đợi đã thưa anh, tôi làm sai rồi!"
Nhân viên bán hàng vừa rồi cũng thực sự lo lắng, dù sao mức tiên thụ hai tỷ hai trăm tám mươi triệu, một ngày chỉ riêng tiền thưởng của mình cũng là một trăm mười, một trăm hai mươi triệu, có thể không vui chắc!
Với cả miệng mình còn chưa nhúc nhích mà đã vớ được trái ngọt này rồi.
Cộng thêm chung quanh nhiều người nhìn, tất cả đều có chút kích động.
Không cẩn thận ấn thêm một số không.
Thế nhưng chờ cô ta hô lên, Trần Lạc Thần đã nhập mật mã xong, máy thanh toán biểu thị đang loading...
"Xin lỗi thưa anh, tôi bấm hai tỷ hai trăm tám mươi triệu thành hai mươi hai tỷ trăm tám mươi triệu mất rồi, thật sự xin lỗi!"
Nhân viên bán hàng liên tục cúi người nói.
"Không sao, không cần xin lỗi, cho dù có bớt đi một số không thì cậu ta cũng không trả nổi đâu!"
Thím ba cười nói.
Tinh!
Đột nhiên máy thanh toán vang lên một tiếng kêu khẽ.
Bên trên biểu thị giao dịch thành công.
Mà sao đó, hóa đơn liền đánh ra!
"Cái gì?"
Thím cả và em họ, còn cả Mạnh Xán đều cả người chấn động vô cùng.
Giao dịch thành công!
Trong thẻ ngân hàng của Trần Lạc Thần lại có... hơi hai mươi tỷ?
Mẹ kiếp! Tôi không nằm mơ đấy chứ?
Miệng Mạnh Xán mở to, vẻ mặt khó mà tin nổi.
Còn mấy người thím cả nhìn hai mặt nhìn nhau, lập tức sắc mặt đều trở nên khó coi.
Trần Lạc Thần từ nhỏ nghèo khó, thế mà bây giờ, trong thể ngân hàng có thể có hơn hai mươi tỷ?
Nhân viên bán hàng còn bị dọa đến run tay: "Xin lỗi anh, tôi lập tức trả lại tiền thừa cho anh! Thật sự xin lỗi!"
"Được rồi, không cần trả, chỗ các người không phải có thể hội viên à, làm cho em gái tôi một cái, để tiền còn lại vào trong đi."
Trần Lạc Thần cầm lại thẻ ngân hàng, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nếu như vừa rồi thím cả chế giễu mình mình, mình cũng sẽ không nói lại gì, chút sức chống cự ấy Trần Lạc Thần vẫn có.
Nhưng mà lại nói Tiểu Bối thành thế này thì không được.
Bởi vì chỉ dựa vào ân tình mà chú năm đối với mẹ, không phải dùng tiền là có thể cân đo được.
Cho nên Trần Lạc Thần phải xả hận cho Tiểu Bối.
Nhưng không ngờ lại trực tiếp cà mấy hai mươi hai tỷ tám trăm triệu.
Có điều hai tỷ hay hai mươi tỷ thì cũng chỉ là sự chênh lệch giữa các con số đối với Trần Lạc Thần, không có ý nghĩa dư thừa nào khác.
"Anh họ, cái này... cái này quý giá quá! Anh mau lấy lại tiền thừa đi!"
Tiểu Bối gấp gáp nói.
"Lấy lại cái gì, cậu ta đã cho vào thẻ cho cô đấy, vậy thì dùng đi, ha ha, đồ ngu này, bỏ vào nhiều tiền như vậy, tôi xem sau này cậu sẽ làm sao?"
Mà thím cả, mặc dù kinh ngạc.
Nhưng vẫn có chút mừng thầm.
Bởi vì tiền này để vào trong thẻ hội viên, ngoại trừ mua quần áo thì chẳng thể làm gì cả.
Cho cậu đắc ý!
Nhưng trong lòng vẫn rất bất ngờ, càng kinh ngạc hơn, từ bao giờ Trần Lạc Thần có nhiều tiền thế?
Lập tức ngay cả tâm trạng đi dạo mua quần áo cũng mất.
Mạnh Xán cũng thế, mình mua quần áo hơn hai trăm bốn mươi triệu, đều phải suy nghĩ xoắn xuýt rất lâu, nhưng Trần Lạc Thần mà mình coi thường lại tiêu thăng hai mươi hai tỷ tám trăm triệu!
Tâm trạng Mạnh Xán mất mát vô cùng.
Mà lúc này, Tần Nhã cũng đúng lúc đi ra từ cửa hàng bên cạnh.
Thấy tinh thần Mạnh Xán sa sút, dáng vẻ hoang mang lo sợ thì không khỏi cười nói.
"Này, Xán nhà chúng ta sao vậy? Đi dạo mua quần áo mà tâm trạng cũng không tốt à?"
Mạnh Xán hít một hơi thật sâu, nói:
"Nhã, cậu có tin vào vận mệnh không?"
"Hả? Vận mệnh gì?"
"Chính là một tên ban đầu nghèo muốn chết lại đột nhiên trở nên có tiền, hơn nửa còn là loại cực kỳ có tiền!"
Mạnh Xán vội la lên.
"Rốt cuộc là sao?"
"Vừa rồi tớ... gặp Trần Lạc Thần!"
"Cậu gặp Trần Lạc Thần?"
Trong lòng Tần Nhã lập tức gấp gáp.
"Đúng vậy, Trần Lạc Thần! Nhã, cậu cũng biết bây giờ Trần Lạc Thần... bây giờ anh ta không giống trước kia, trước kia, anh ta là lớp người nghèo nhất trong chúng ta, khi đó tất cả chúng ta đều bắt nạt anh ta, tớ cũng bắt nạt anh ta, nhưng bây giờ thì sao, hình như anh ta rất có tiền? Cậu biết không? Anh ta không còn là tên nghèo kiết xác hồi cấp ba nữa!"
Tần Nhã nhìn chung quanh một chút, lại chẳng thấy Trần Lạc Thần đâu.
Mới gật đầu theo bản năng rồi đáp: "Tiền của Trần Lạc Thần có bao nhiêu, cậu không tưởng tượng được đâu!"
"Hả? Nhã, cậu nói gì vậy?"
Mạnh Xán không nghe rõ.
"Hả? Tớ... tớ không nói gì!"
Tần Nhã lấy lại tinh thần, lắc đầu.
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, sau này đối tốt với Trần Lạc Thần chút là được, dù sao hai người cùng từng là bạn học!"
Tần Nhã nói.
"Ừ, cậu nói đúng, vừa rồi Trần Lạc Thần cho tớ thấy một mặt khác của anh ta, đặc biết là lúc anh ta quẹt thẻ, rất đàn ông, xem ra sau này phải đối xử tốt với người ta một chút.
Khi Tần Nhã nhìn ý cười trên khóe miệng của Mạnh Xán, trong lòng lại có cảm giác khó chịu...
"Đúng là tức chết tôi, tức chết tôi rồi!"
Trên đường trở về, Quách Như dùng sức đánh vào tay lái.
"Con gái của ả đàn bà đó sao có thể có nhiều tiền như vậy, hơn hai mươi tỷ, nó lấy từ đâu chứ? Trúng số độc đắc à?"
Câu nói này Quách Như lầm bầm cả đoạn đường.
Đại đa số người không ai hi vọng đối thủ trở nên mạnh hơn mình.
"Đúng vậy, hai mươi hai tỷ tám trăm triệu, cũng là một món tiền không nhỏ với chúng ta, chị dâu, chị thấy không, thằng ranh đó tiêu tiền đến khóe mắt cũng không chớp!"
Thím hai cũng nói.
"Bác cả, mẹ, thím ba, lần đầu tiên chúng ta gặp Trần Lạc Thần, tên kia cố ý giả vờ sang trọng phô trương, cho nên đi thuê vài thứ, nhưng bây giờ xem ra mấy chuyện xảy ra trong quán bar hôm qua có thể là thật!"
Lúc này, một cô em họ lên tiếng.
"Có ý gì? Tối qua xảy ra chuyện gì trong quán bar?"
- ------------------