Trần Lạc Thần gật đầu nói.
Cô gái này không phải người ngoài, mà là Triệu Thư Kỳ.
Trần Lạc Thần vốn cảm thấy, có lẽ sau này anh sẽ không bao giờ gặp lại Triệu Thư Kỳ nữa.
Không ngờ, anh đang định đi tới chỗ chị, thì lại gặp cô ở đây.
Sau khi biết được mấy chuyện sau đó của Triệu Thư Kỳ, trong lòng Trần Lạc Thần cảm thấy rất áy náy.
Cảm thấy nếu cô không gặp anh, cũng như không bị anh đả kích như thế, có lẽ cô sẽ sống rất tốt.
Hơn nữa, lúc nãy cô còn bị người đàn ông kia sỉ nhục đánh đập như vậy.
Trần Lạc Thần thấy mà đau lòng.
Dù gì Trần Lạc Thần cũng không căm hận cô.
“Cô không sao chứ?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Tôi không sao, ha ha, giờ tôi chính là kẻ lang thang, cậu để anh ta đánh tôi đi, Trần Lạc Thần, Triệu Thư Kỳ tôi là đứa con gái ham tiền, vì tiền, tôi tình nguyện làm mọi chuyện, tôi chính là người ti tiện như vậy, cậu để tôi qua đó đi!”
Triệu Thư Kỳ vừa khóc vừa bò vào trong.
Trần Lạc Thần càng nhìn càng không đành lòng.
“Triệu Thư Kỳ, cô cần gì phải làm thế?”
Trần Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
“Trần Lạc Thần, cậu đừng lo cho tôi, vì tôi không xứng, trước đây tôi đã đối xử với cậu như thế!”
Triệu Thư Kỳ ngồi dưới đất, bắt đầu khóc lớn.
Giờ Trần Lạc Thần không thể vứt cô rồi rời đi trong tình hình này được, vì trong lòng anh rất áy náy.
“Đi thôi, để tôi dẫn cô vào phòng nghỉ ngơi trước, đã muộn thế này rồi, cô nên đi ngủ đi.”
Trần Lạc Thần xoay người, ra hiệu cho nhóm thuộc hạ, bọn họ liền hiểu ý, nhanh chóng đi thu xếp một chiếc thuyền để đợi anh.
Rồi Trần Lạc Thần dìu Triệu Thư Kỳ vào khách sạn hướng ra biển ở gần đó.
Để cô nghỉ ngơi trước.
“Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi đây!”
Trần Lạc Thần nói.
“Trần Lạc Thần, cậu đừng đi!”
Không ngờ Triệu Thư Kỳ lại ôm chặt Trần Lạc Thần từ phía sau.
“Trần Lạc Thần, cậu đừng đi, tôi xin cậu đấy, tôi có đôi lời muốn nói với cậu, không ngờ tới cuối cùng, người tốt với tôi nhất lại là cậu, trước đây là do tôi sai, tôi biết giờ tôi không xứng với cậu, nhưng cậu hãy thương xót tôi, mà ở bên tôi được không? Chỉ một lát thôi.”
Triệu Thư Kỳ ôm chặt Trần Lạc Thần.
Haizz!
Trần Lạc Thần thở dài, gật đầu đồng ý.
Nhưng Trần Lạc Thần vẫn giữ khoảng cách với Triệu Thư Kỳ.
Dù Triệu Thư Kỳ cực kỳ xinh đẹp như một nữ thần, nhưng Trần Lạc Thần chưa cầm thú đến mức lợi dụng người khác khi gặp khó khăn.
Trong khách sạn có chuẩn bị rượu vang.
Triệu Thư Kỳ đi tới, khui một chai, rồi rót hai ly rượu vang mang tới.
“Trần Lạc Thần, cậu uống cùng tôi một ly được không? Cậu yên tâm, tôi sẽ không dây dưa với cậu, ha ha, quả thật lúc trước tôi rất để tâm đến thân phận của cậu, nhưng sau đó, khi biết được thân phận thật sự của cậu, tôi mới nhận ra mình nực cười đến cỡ nào, chắc chắn tôi sẽ không dây dưa với cậu nữa! Nên cậu đừng sợ.”
Triệu Thư Kỳ nói.
“Cô bị thương rồi, nên sớm nghỉ ngơi đi!”
Trần Lạc Thần lắc đầu nói.
“Tôi là bị thương trong lòng, chẳng phải người ta thường nói, chỉ có rượu mới có thể chữa lành vết thương trong lòng à?”
“Được, nhưng tôi sẽ không uống nhiều, mà uống xong sẽ rời đi ngay, thuộc hạ của tôi vẫn đang đợi tôi.”
Trần Lạc Thần nhận lấy ly rượu.
Nghe lời giảng giải của Triệu Thư Kỳ, Trần Lạc Thần uống ba ly rượu vang liên tiếp.
Chủ yếu là vì Triệu Thư Kỳ ở bên ngoài một mình đã rất đáng thương rồi, anh là bạn học, hơn nữa cô còn là bạn tốt của Mã Tiểu Vũ, nếu anh không khuyên nhủ sẽ rất áy náy.
Thấy Triệu Thư Kỳ đang dần say rồi.
Trần Lạc Thần vội ngừng lại.
“Được rồi, chúng ta uống tới đây thôi, Triệu Thư Kỳ, cô nên sớm nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon, đến sáng hôm sau mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi thật sự có việc, nên không thể ở cùng cô được.”
Trần Lạc Thần nói xong thì đứng dậy ngay.
“Bịch!”
Anh bỗng thấy chân mình hơi mềm nhũn, đầu cũng choáng váng.
“Nồng độ rượu này mạnh đến thế ư?”
Trần Lạc Thần thầm nghĩ.
Rồi Triệu Thư Kỳ lại ôm chầm Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần định hất tay cô ra, nhưng anh đã mất hết sức lực.
Trần Lạc Thần bỗng thấy trời đất quay cuồng, cuối cùng, hai mắt anh tối đen, ngã xuống giường ngay.
Triệu Thư Kỳ ôm bụng, lau nước mắt.
Rồi cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
Chẳng mấy chốc đã có người đi tới gõ cửa.
Cô mở cửa ra nhìn, chính là người đàn ông mới đánh Triệu Thư Kỳ.
“Ồ! Cô gái, cô thành công rồi à, tôi còn tưởng cô được cậu chủ này đón đi rồi chứ?”
Người đàn ông cười hì hì.
“Tôi trả tiền cho anh, anh mau cút đi đi, ngoài ra, tôi bảo anh diễn giống thật một chút, nhưng anh đánh mạnh tay quá đấy?”
Triệu Thư Kỳ tức giận quát.
“Chẳng phải cô nói diễn như thật à, bằng không làm sao cậu chủ này tin được, hì hì, cô xem cậu ta ngất xỉu rồi, tối nay cô có cần tôi giúp đỡ nữa không?”
“Anh mau cút đi cho tôi!”
Triệu Thư Kỳ ghét bỏ liếc nhìn người đàn ông, rồi đóng cửa lại ngay.
Không sai, đây là một màn kịch khổ nhục kế.
Để có thể lấy được niềm tin và lòng cảm thông của Trần Lạc Thần.
Triệu Thư Kỳ đã đánh cược.
Từ khi biết thân phận thật sự của Trần Lạc Thần, mọi ảo tưởng trong lòng Triệu Thư Kỳ đều tan biến.
Cô biết, sau khi rời khỏi Thục Đô, e rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại Trần Lạc Thần nữa.
Cứ thế, cô vốn dĩ đã nắm giữ mọi thứ, lại chẳng còn khả năng nào cả.
Lúc trước, cô chỉ thiếu một bước nữa là tới nhà quyền thế hàng đầu.
Cô không cam tâm.
Nên cô phải nắm bắt cơ hội cuối cùng này.
Triệu Thư Kỳ không tiếc rời khỏi đoàn phục vụ của mình, để chạy về Cảng Đông.
Vì Triệu Thư Kỳ cũng nghe thấy một số chuyện trong đại hội.
Có lẽ Trần Lạc Thần sẽ dẫn người quay về.
Cô không biết nhà họ Trần nằm ở đâu trong Nam Dương, nhưng cô biết chỗ chị anh đang ở.
Nên mới diễn một vở kịch này.
Cô vốn cho rằng, Trần Lạc Thần sẽ không tới.
Nhưng cuối cùng, quả nhiên anh đã tới.
Không ai hiểu Trần Lạc Thần hơn Triệu Thư Kỳ, vì cô đã tìm hiểu con người anh.
Trần Lạc Thần là người rất dễ mềm lòng, nhất là với con gái, anh luôn đối xử nhẹ nhàng với mọi cô gái.
Và đây chính là điểm bứt phá của Triệu Thư Kỳ.
Nên cô mới đi tới bước này.
“Trần Lạc Thần, cậu đừng trách tôi, tôi thật sự phải chiếm được cậu.”
Nói xong, Triệu Thư Kỳ từ tốn cởi đồ mình ra...
Sáng hôm sau.
Ở bến cảng chính Cảng Đông Nam Dương.
Một tàu chở khách lớn đang chuẩn bị xuất phát.
Đây là tàu dành riêng cho đội khảo sát đang chuẩn bị ra biển.
Rất nhiều thành viên tham gia đội khảo sát đã lần lượt lên tàu.
“Mông Mông, ba ngày sau gặp lại, anh sẽ rất nhớ em!”
“Anh nói thật không đấy?”
“Tất nhiên là thật rồi?”
Tô Mông Mông đang liếc mắt đưa tình với đối tượng của mình.
Ngô Văn Văn cũng thế.
Bạn trai cô cũng đích thân tới tiễn cô.
Chỉ có Tô Lệ Hàm là đứng ở bến cảng, sốt sắng chờ đợi, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra gọi.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
Từ sáng đến giờ, Tô Lệ Hàm đã gọi hơn 20 cuộc rồi.
“Lệ Hàm, sao cậu Trần vẫn chưa tới?”
Tô Mông Mông khoát tay bạn trai đi tới hỏi.
“Hừ, cô thật sự cho rằng rùa vàng dễ câu lắm à, có lẽ người ta hoàn toàn xem thường cô, có khi giờ anh ta đang ôm ấp một người đẹp ở đâu đó rồi.”
Một cô gái cười khẩy nói.
“Hừ, Dương Hoa Lệ, cô đang nói gì đấy, hơn nữa, lần này, cô nhờ vả quan hệ đi theo chúng tôi để chạy vặt, cô có hiểu chạy vặt không? Mau ngậm miệng lại cho tôi!”
Ngô Văn Văn phản bác lại ngay.
Dương Hoa Lệ tức đến mức mặt đỏ tía tai.
“Mọi người mau nhìn xem, một chiếc xe hơi sang trọng đang chạy tới đó!”
Đúng lúc này, mấy chàng trai đứng trên tàu hưng phấn chỉ về một phía rồi hét lên...
- ------------------