"Này, bọn họ cũng thật sự đi theo nha!"
Mặc dù Phương Di tỏ ra khá lạnh lùng nhưng cũng dùng khóe mắt nhìn thoáng qua, thấy hai người Vương Mập và Trần Lạc Thần cùng nhau đi vào.
Lập tức nhỏ giọng nói với Phương Kiển Niếp.
"Xem ra, cần phải tra bối cảnh của người kia một chút!"
Phương Kiển Niếp nhỏ giọng nói.
"Không cần đâu, nhìn chàng trai kia cũng là người đàng hoàng, cậu ấy mà, tớ đã nói là quá nhạy cảm rồi mà, cậu xem, trước kia có bao nhiêu chàng trai từng theo đuổi cậu nhưng kết quả bởi vì cậu quá nhạy cảm, cho người đi thăm dò nên không tới mấy ngày đã khiến cả nhà người ta sợ mất mật, còn những chàng trai kia cứ nhìn thấy cậu là tránh! Đừng nói theo đuổi cậu, ngay cả theo đuổi em hay nói chuyện với chúng ta thì gia tộc cũng đều cảnh cáo họ, nên mới không còn ai!"
"Bây giờ mặc dù chúng ta có thể ra ngoài học nhưng cũng có khác gì đang ở nhà đâu?"
Phương Di bất mãn nói.
"Em còn nói nữa, nếu để ông nội nghe thấy những lời này chắc chắn em lại bị mắng cho mà xem! Nói không chừng còn hủy bỏ cơ hội ra ngoài học luôn í! Ông nội từng nói là chúng ta có một kẻ thù lớn! Vẫn phải cẩn thận một chút thì hơn!"
Phương Kiển Niếp nói.
"Được rồi, tất cả nghe theo cậu là được chứ gì…!"
Phương Di không nói nữa.
Trần Lạc Thần và Vương Tiểu Hoa ngồi xuống chỗ bên cạnh hai người.
Nói thực ra, Trần Lạc Thần thật sự không muốn làm như vậy.
Anh luôn cảm thấy đi theo người khác như thế này là không tốt lắm, nói không chừng còn đưa đến kết quả trái ngược.
Nhưng Vương Tiểu Hoa có lòng tin lớn như thế nên Trần Lạc Thần cũng không nỡ từ chối anh ta.
Kết quả là đây, Vương Tiểu Hoa dựng thẳng lỗ tai muốn nghe xem người ta nói cái gì nhưng trong cả quá trình cả hai cô gái lại không hề nói gì cả.
Chỉ nghe được một câu: Chúng ta đi thôi!
Sau đó nhìn hai người uống cà phê xong chuẩn bị rời đi.
Phương Kiển Niếp vẫn kiêu ngạo giống như trước đây.
Chỉ có điều lần này, Phương Di nhìn Trần Lạc Thần, cho Trần Lạc Thần một ánh mắt cảnh cáo, sau đó cũng đi.
"Wow, cô gái kia đang nhìn anh, Trần Lạc Thần!"
Vương Tiểu Hoa hâm mộ nói.
"Ài, chỉ đáng tiếc là, lần này tôi không nghe lén được các cô ấy nói chuyện, không có cách nào, lần này sao các cô ấy lại nói chuyện nhỏ như vậy, trước kia tôi đều có thể nghe được mà!"
Vương Tiểu Hoa buồn bực nói.
Về phần Trần Lạc Thần, anh vỗ vỗ bả vai Vương Tiểu Hoa sau đó lắc đầu nhìn anh ta.
Nếu như anh đoán không sai, chỉ sợ anh và Vương Tiểu Hoa đã sớm bại lộ rồi!
Tiểu Hoa đáng thương thế mà lại không biết.
Mà sau khi chia tay với Vương Tiểu Hoa, bởi vì buổi chiều không có tiết học.
Trần Lạc Thần không đi học mà chuẩn bị trở về.
Trong lòng suy nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, dù sao cũng phải tìm một cơ hội nói chuyện với Phương Kiển Niếp một chút.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại của Trần Lạc Thần vang lên.
Sau khi nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, Trần Lạc Thần vô cùng sững sờ.
Đây là một dãy số đặc biệt, người gọi đến chính là hai anh em Thiên Long Địa Hổ.
Trừ khi có chuyện khẩn cấp, mới dùng số điện thoại này báo tin.
Trần Lạc Thần nhanh chóng nghe máy.
"Sao vậy?"
"Cậu Trần! Cậu mau trở về, có người đang theo dõi cậu! Có lẽ là thân phận của cậu ở Thục Xuyên đã bị bại lộ!"
Giọng điệu Thiên Long rất sốt ruột.
"Hả?"
Trần Lạc Thần không khỏi liếc mắt nhìn về phía sau một chút, cả con đường rất đông đúc, còn hơi chen lấn nhốn nháo, dù sao đây cũng là đường đi gần trường đại học mà nên chắc chắn là nhiều người rồi.
Nhưng trên người mình có một dụng cụ an toàn rất tinh vi, lúc nào Thiên Long Địa Hổ cũng có thể nắm được động tĩnh của Trần Lạc Thần để xuất hiện ngay lập tức bên cạnh anh.
Cho nên vừa có vấn đề, sẽ ngay lập tức báo cáo.
"Cậu Trần, tôi đã cho người tới đó, cậu vẫn nên đi về trước đi!"
Thiên Long nói.
"Được!"
Sau khi cúp điện thoại, Trần Lạc Thần vội vã đón một chiếc xe, đi thẳng về nhà.
Thân phận của mình chưa lộ ra ánh sáng, là ai lại phái người theo dõi mình nhỉ?
"Đại ca, thằng nhóc kia chuồn mất rồi!"
Trong đám người, mấy thanh niên ánh mắt lạnh lùng tụ tập lại với nhau.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo!"
Tên thanh niên cầm đầu lạnh lùng nói.
"Ối!"
Lúc này, có mấy người vây tới giống như sắp đánh nhau, khiến cho tình cảnh rất hỗn loạn, chặn mấy tên thanh niên kia lại.
"Cút đi!"
Tên thanh niên phẫn nộ đẩy bọn họ ra phía ngoài.
Đợi đến lúc mấy người kia đuổi theo ra tới nơi thì đã mất dấu Trần Lạc Thần.
Thanh niên cầm đầu tức tới mức dậm chân!
Lập tức, cùng nhau quay về một nơi vô cùng bí ẩn trong trang viên.
"Cô chủ đâu?" Tên thanh niên hỏi một người nhìn giống như quản gia.
"Đang ở võ quán!"
Sau đó mấy người đi đến võ quán.
Chỉ nhìn thấy Phương Kiển Niếp tết tóc đuôi ngựa, mặc bộ võ phục Taekwondo trắng noãn, đang giao chiến cùng mấy đối thủ khác.
Còn Phương Di thì đang vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn mấy người bị Phương Kiển Niếp đánh tè ra quần và vỗ tay bảo hay.
"Cô cả, thân thủ của cô càng ngày càng tốt, tôi sắp không còn gì để dạy cô nữa rồi!"
Một nhóm mười hai người đi tới, hơi cúi đầu với Phương Kiển Niếp.
Tất cả mười hai người bọn họ đều là những cao thủ Taekwondo và Karate vô cùng nổi tiếng đến từ các nơi trên thế giới.
Là thầy dạy đặc biệt của Phương Kiển Niếp.
"Phù! Mấy thầy cứ khiêm tốn, người đâu, mời các thầy xuống dưới nghỉ ngơi đi!"
Phương Kiển Niếp nói. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
"Kiển Niếp, thật tuyệt quá, bảy tám người vây cậu mà cũng không tới gần được, nếu em mà lợi hại được như vậy thì tốt!"
Phương Di cao hứng vỗ tay nói.
"Bảo em luyện em cứ không chịu luyện, từ nhỏ đã thích lười biếng!"
Phương Kiển Niếp nhìn Phương Di bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Hừ, tớ không thèm luyện đâu, tớ muốn trở thành một người con gái dịu dàng, hơn nữa tớ cũng không có nghị lực giống như cậu, ha ha, nhìn bề ngoài Kiển Niếp cậu rất yếu đuối nhưng thật tình không biết, bảy tám người đàn ông trưởng thành cũng không thể tới gần cậu được, tớ nhớ rõ có mấy chàng trai to gan dám đùa giỡn tớ đã bị cậu đánh cho tơi tả ha ha ha!"
Phương Di cười nói.
"Đó là bọn họ đáng đời, không đáng để nhắc tới!"
Phương Kiển Niếp cười cười, sau đó mới nhìn sang tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh: "Thế nào rồi?"
"Cô cả, thất bại!"
Thanh niên cầm đầu nói.
"Thất bại rồi? Đây là lần đầu tiên năm người các anh thất bại đúng không?"
Phương Kiển Niếp hơi bất ngờ nói.
"Lần này có chút ngoài ý muốn, gặp phải một sự cố, mấy người trên quảng trường đánh nhau hại chúng tôi lúc đi ra thì thằng nhóc kia đã bắt xe đi mất rồi!"
Tên thanh niên giải thích nói.
"Ha ha ha, thất bại cũng không sao, thật ra tớ rất hi vọng bọn họ bị thất bại, ôi Kiển Niếp, tớ nghĩ cậu lo lắng quá mức rồi, chàng trai kia ở cùng với tên mập, hơn nữa bọn họ cũng chỉ khen cậu xinh đẹp thôi mà, có thế thôi mà cậu cũng muốn điều tra người ta, tớ còn muốn trò chuyện giao lưu trao đổi với anh ta và tên mập đây này!"
"cậu dám! Nếu dám tùy ý nói chuyện với người ngoài thì sẽ nói với ông nội, để ông nội tiếp tục nhốt cậu ở trong nhà!"
Phương Kiển Niếp giận dữ nói.
"Được rồi, tớ không nói nữa là được chứ gì, tất cả tớ đều nghe theo cậu!"
Phương Di nói.
"Các người lui xuống trước đi, chuyện này, tạm thời không cần các anh quan tâm nữa!"
Phương Kiển Niếp nhìn về phía năm người kia nói.
"Vâng! Cô chủ!"
Còn Phương Di lúc này lại bĩu môi đi sang một bên, đem tất cả khoai tây chiên bóp nát ném vào trong thùng rác.
Thấy Phương Di như vậy, Phương Kiển Niếp lắc đầu, đi tới.
"Sao vậy? Trách vừa rồi quát cậu à?"
"Không phải tớ trách cậu, tớ chỉ đang hận là từ nhỏ đến lớn chúng ta đều không được giống như những người bình thường khác! Vì sao! Vì sao chứ!"
Phương Di nói xong, liền khóc lên.
Còn vẻ mặt của Phương Kiển Niếp cũng trở nên ảm đạm, lập tức nghĩ đến một số chuyện khi còn bé...
- ------------------