Mục lục
Truyện Con Nhà Giàu - Trần Lạc Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng Trần Điểm Thương không xuất hiện không có nghĩa là hôn ước này cứ kết thúc như vậy. Trên thực tế từ khi đó đến bây giờ, cho dù Trần Cận Đông căm thù nhà họ Phương nhưng cũng không đến bảo người ta phá bỏ hôn ước. Chỉ cần không phá bỏ thì hôn ước này vẫn tồn tại! Cho dù người nhà họ Trần có nhận hay không!”



Phương Bất Đồng nói.



Nhìn về phía Tư Đồ Hoành lại nói tiếp: “Hoành, cậu hiểu ý của tôi chứ?”



“Không ngờ hai nhà Trần Phương còn có một câu chuyện cũ như vậy, chỉ là nhà họ Trần đến nay vẫn đang tranh đấu, ông cụ, hôn ước này tôi thấy đã tự động kết thúc rồi!”



Tư Đồ Hoành không cam lòng.



“Mặc dù Trần Cận Đông và Trần Điểm Thương từng có mâu thuẫn lớn một lần, nhưng tôi nghĩ có cho ông ta mượn mười lá gan cũng không dám tự mình thay đổi quy tắc do Trần Điểm Thương quyết định!”



“Được, ông cụ, vậy vấn đề này coi như tôi không đề cập đến, nhưng hai nhà Trần Phương tranh đấu nhiều năm như vậy, sự việc Phương Mộng Hân năm đó hại mỗi một dòng họ chúng ta không biết chết và bị thương biết bao nhiêu, mối thù với nhà họ Trần chúng tôi sẽ không giờ quên!”



Tư Đồ Hoành cảnh cáo một phen sau đó trực tiếp rời đi.



“Ông ta thật sự là càng ngày càng láo xược!”



Phương Kiển Niếp lạnh lùng nói.



Nhưng sau đó chạy tới xoa bóp bả vai ông nội nói: “Nhưng Tư Đồ Hoành có mưu mô nữa cũng không lợi hại như ông nội, thế mà nghĩ ra chuyện như vậy lừa ông ta, ha ha!”



“Ha ha...” Phương Bất Đồng vỗ vỗ mu bàn tay Phương Kiển Niếp: “Kiển Niếp, ông nội không lừa cậu ta, con thật sự có hôn ước với thiếu chủ nhà họ Trần!”



“Hả?”



Phương Kiển Niếp sửng sốt một cái.



“Chuyện này sao có thể? Ông nội, ông nghiêm túc sao?”



Phương Kiển Niếp không bao giờ tưởng tượng nổi chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người mình.



“Đương nhiên là thật!”



“Thế nhưng ông nội, cháu nghĩ không ra nếu hai nhà Trần Phương có quan hệ kết thông gia thì vì sao lúc trước cô và Trần Bình An cậu hai của nhà họ Trần lại bị nhiều người phản đối như vậy?”



Phương Kiển Niếp nghi ngờ nói.



“Con với cô con không giống nhau. Lúc con mới vừa ra đời kia Trần Điểm Thương cầm quyền, chờ đến khi con một tuổi thì Trần Cận Đông cầm quyền, Trần Cận Đông cử Trần Bình An đến nhà họ Phương ta muốn ăn cắp một bảo vật gia truyền của nhà họ Phương chúng ta. Một khi mất đi vật này thì nhà họ Phương chúng ta sẽ sụp đổ, cho nên Trần Cận Đông đã có dã tâm nham hiểm. Ông nội không muốn vừa mất con gái lại còn mất cả dòng họ!”



“À. Đó là vật gì?”



Phương Kiển Niếp ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.



“Hiện tại con chưa thể biết được. Chờ đến khi con làm được đến một bước như cô của con đã làm hồi đó thì ông sẽ nói cho con biết!”



Phương Bất Đồng cười nói.



“Thế nhưng ông nội, hôn ước đó của con bây giờ vẫn còn có thể giữ lời chứ?”



Phương Kiển Niếp hỏi vấn đề mình lo lắng nhất.



“Nói thật ra ông nội cũng không biết còn giữ lời không. Ôi! Có đôi lúc rất bất lực!”



“Vậy ông nội, sao Thiếu chủ nhà họ Trần nhiều năm như vậy không có tin tức gì của anh ta?”



Phương Kiển Niếp hỏi.



“Thiếu chủ nhà họ Trần đương nhiên là bị Trần Cận Đông nuôi theo kiểu nghèo khổ, để cậu ta lưu lạc trong dân gian, mặc dù Trần Cận Đông tiến hành che chắn nhiều mặt nhưng nhiều năm như vậy vẫn bị ông điều tra được một chút manh mối. Nếu như ông đoán không sai thì cậu Trần ở Kim Lăng vô cùng nổi tiếng thời gian trước chính là có mối liên hệ lớn với thiếu chủ nhà họ Trần!”



“Cậu Trần ở Kim Lăng?”



Phương Kiển Niếp ngạc nhiên, nghi ngờ.



“Không sai, nhưng mỗi khi ông cử người muốn điều tra thêm một bước thì Trần Cận Đông sẽ phản ứng ngay lập tức, liên tục vây kín cậu Trần kia, khiến ông không có cách nào điều tra thêm nữa.”



Phương Kiển Niếp nghe đến đó.



Đã hiểu rất nhiều chuyện.



Hóa ra mình và cậu Trần ở Kim Lăng có một mối hôn ước.



Ha ha, điều này khiến trong lòng Phương Kiển Niếp có một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt.



Mình hận nhà họ Trần, hận mỗi một người của nhà họ Trần.



Bởi vì họ hại chết ba mẹ của mình.



Nhưng bây giờ thì sao? Có cảm giác ông trời đang trêu đùa mình...



“Ông nội, vậy Trần Điểm Thương thì sao?”



Phương Kiển Niếp lại hỏi.



“Ông ta đã quy ẩn, trọn vẹn hai mươi năm chưa từng xuất hiện!”



“Chuyện của nhà họ Trần thật sự rất phức tạp, không đơn giản như nhà họ Phương chúng ta.”



Phương Bất Đồng giải thích.



Hai ông cháu ở trong thư phòng nói chuyện thật lâu.



Trong chớp mắt, cuộc họp mặt đã có không ít khách mời tới.



Ông hai nhà họ Phương thì ở bên ngoài phụ trách tiếp đãi.



“Ngài Tư Đồ, ông tới sớm quá!”



Những người đến đây đa số đều đi tới chào hỏi Tư Đồ Hoành một tiếng.



Rõ ràng trong mắt mọi người thì hai anh em nhà họ Phương hoàn toàn kém hơn so với Tư Đồ Hoành.



“Hừ!”



Mà ông hai thì sao? Nhìn cảnh tượng trước mắt, xua tay phẫn nộ.



Bỗng nhiên lúc này.



Có người hô lên: “Nhà họ Long ở Yến Kinh tặng một bức tượng ngọc.”



“Hả? Nhà họ Long ở Yến Kinh?”



Mọi người nhao nhao kinh ngạc.



Loại hoạt động này, sao người của nhà họ Long lại tới đây?



Mặc dù nhà họ Phương và nhà họ Long coi như cũng có một chút quan hệ qua lại, nhà họ Long đã từng dựa thế nhà họ Phương nhưng đã nhiều năm trôi qua, nhà họ Long đã không còn như vậy.



Hiện tại là đại thọ của ông cụ, đa số là mời các dòng chính của nhà họ Phương tới.



Mà nhà họ Long thuộc dòng họ ngoại.



Mọi người bàn tán ầm ĩ.



Ông hai và ông ba cũng đối mặt nhìn nhau.



“Hình như chúng ta không mời nhà họ Long ở Yến Kinh?”



Hai người kinh ngạc nghi ngờ nói.



“Ha ha, cậu hai, cậu ba, nhà họ Long cùng đến với nhà họ Tư Đồ tôi, vừa nghe nói đại thọ của ông cụ, nhà họ Long đặc biệt cử người đại diện tới, có thể thấy được sự tôn trọng của người ta.”



Giờ phút này Tư Đồ Hoành nói chuyện đã mang theo một chút ý lạnh.



“Tư Đồ Hoành, ông thật to gan, ông mà cũng xứng dẫn khách đến nhà họ Phương tôi? Ông là cái gì?”



Nể mặt Tư Đồ Hoành mà tới và nể mặt ông cụ mà tới đương nhiên là hai việc khác nhau.



“Chú hai, chú ba, các chú đừng nóng giận, đã tới đây thì chính là khách, nhà họ Tư Đồ cũng là dòng họ thuộc nhà họ Phương chúng ta, người ông ấy mời tới và người nhà họ Phương chúng ta cũng đều là người một nhà cả, đúng không chú Tư Đồ?”



Lúc này Phương Kiển Niếp đi ra, cười nhạt nói.



“Ha ha ha, vẫn là cháu gái Kiển Niếp của tôi hiểu chuyện, tôi thấy có một số người càng sống càng thụt lùi.”



“Ông!”



Ông hai và ông ba phẫn nộ không thôi.



Đang nói chuyện thì đại diện nhà họ Long đã đến.



“Hả? Tại sao lại là nữ?”



Mọi người kinh ngạc nghi ngờ, đoàn người nhà họ Long tới khoảng mười mấy người nhưng dẫn đầu lại là một cô gái khoảng chừng hai mươi hai tuổi.



“Cô ta hẳn là vị hôn thê của cậu hai nhà họ Long đúng không?”



“Lễ đính hôn của cậu hai nhà họ Long tôi có đến tham dự!”



Lúc này có người nói.



Mọi người lúc này mới hiểu rõ.



Cũng phải, trường hợp như thế này, tình hình của cậu hai nhà họ Long như thế kia chắc chắn là không tham gia được.



“Cô Dương Ngọc, hoan nghênh cô!”



Bọn Tư Đồ Dương đi tới, nói với vẻ kính trọng.



“Xin chào cậu Dương, chào chú Tư Đồ, mang theo chút quà mọn, không được thành kính lắm!”



Người tới hiển nhiên là Dương Ngọc.



“Choang!”



Bỗng nhiên có tiếng ly rượu rơi xuống đất vang lên.



Trần Lạc Thần vẫn luôn bận rộn chạy tới chạy lui ở nơi này.



Lúc nghe thấy người nhà họ Long tới, Trần Lạc Thần đã ngây ngẩn cả người.



Mà khi nhìn thấy người dẫn đầu nhà họ Long đi tới thì Trần Lạc Thần lại càng có chút kinh hãi không cầm được khay.



Dương Ngọc, sao cô ta cũng tới?



- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK