Mạc Khinh Doanh nói.
Còn Mạc Khinh Vũ, hai mắt toát ra sự tức giận: “Câm miệng ngay cho chị, chị đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nhắc đến anh ta! Càng không được nhắc đến người phụ nữ kia với chị!”
“Em… em biết rồi mà chị, em biết chị hận bọn họ, xem thường bọn người thế tục, em không nhắc đến là được rồi mà!”
Hốc mắt của Mạc Khinh Doanh hơi đỏ lên.
Mạc Khinh Vũ cũng nhận ra mình hơi nặng lời.
Cô ta sờ lên đầu Khinh Doanh, rồi nói:
“Chị cũng vì muốn tốt cho em, tên Trần Lạc Thần kia chỉ là một trong những kẻ coi trọng tiền tài là trên hết ở ngoài kia mà thôi, cả người anh ta đều là mùi tiền, anh ta vốn không xứng với sự yêu thích của bất kể người nào của nhà họ Mạc chúng ta. Mà về chúng ta, lần này chúng ta phái người đi giúp anh ta cũng là vì làm tròn hứa hẹn trước đây của con trai tam trưởng lão, nhà họ Mạc chúng ta không giống những người ngoài kia, chúng ta xem lời hứa là quan trọng nhất!”
“Cho nên, xem như em có hứng thú với tên Trần Lạc Thần kia, hai người không có khả năng thành đôi đâu, chị tuyệt đối không đồng ý!”
Ánh mắt Mạc Khinh Vũ không nhịn được lóe lên sự xem thường.
“Ồ… Em biết rồi!”
Mạc Khinh Doanh cúi đầu.
“Nhưng nếu như em muốn Trần Lạc Thần kia ở bên em, cũng không phải không có cách?”
Mạc Khinh Vũ nói.
“Hả? Cách gì vậy?
Mạc Khinh Doanh nói.
Đúng vậy, mười ngày trước, khi Trần Lạc Thần đến, Mạc Khinh Doanh nhìn thấy một người trẻ tuổi lại đẹp trai như thế.
Bản thân cô nàng đã nảy sinh hảo cảm.
Lại thêm sau này tiếp xúc nhiều hơn, nghe Trần Lạc Thần kể rất nhiều về chuyện bên ngoài.
Cho nên cô ta hết sức hứng thú và hiếu kỳ về Trần Lạc Thần.
Có đôi khi, tình cảm của một cô gái lại khó hiểu như thế.
Không biết vì sao đã thích, cũng không biết vì điều gì mà ghét.
Tóm lại chính là chuyện yêu thích chỉ xảy ra trong chớp mắt như thế mà thôi.
Bạn có hỏi anh ấy tốt hay không? Có ưu tú hay không? Cũng không tính là tốt, cũng chẳng thể tính là xuất sắc gì, nhưng lại thích như thế!
Mạc Khinh Doanh có tâm trạng như thế đấy.
Hơn nữa, từ nhỏ nhà họ Mạc đã ở ẩn, khiến các cô không có những tâm tư như những cô gái ở ngoài kia.
“Ha ha, rất đơn giản, đó chính là biến anh ta thành người hầu của em, đi tò tò theo em!”
Mạc Khinh Vũ thản nhiên nói.
“Dù sao kể từ sau khi trở thành kẻ hầu của nhà họ Mạc, nhà họ Mạc có năng lực giúp anh ta kéo dài tuổi thọ, đây không phải là thứ mà có tiền là mua được!”
“Ai da, em không muốn để anh ấy làm người hầu của em đâu, nhưng mà chị à, sao chị cứ ngứa mắt anh ấy như thế chứ? Nói thế nào đi nữa, anh ấy cũng…”
“Được rồi, đừng nói nữa, trừ cách đó ra thì không còn cách nào nữa đâu, đừng trách chị không nhắc em!”
Nói xong, Mạc Khinh Vũ liền rời đi.
Mà ở trong buổi yến hội.
Trần Cận Đông đang tán gẫu với tam trưởng lão nhà họ Mạc về việc lần này nhà họ Mạc đã ra tay giúp đỡ.
“Chuyện lần này, đã phiền đến các vị!”
Trần Cận Đông cười nói.
“Trần gia chủ khách sáo quá rồi, Chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức, hi vọng hai nhà Trần Mạc chúng ta lần đầu tiên hợp tác vui vẻ, có thể cùng nhau hưởng niềm vui!”
Tam trưởng lão nhà họ Mạc – Mạc Vệ Bình cười nói.
“Chỉ sợ sẽ không được vui vẻ như thế đâu nhỉ?”
Đúng lúc này một ông cụ tuổi khoảng sáu mươi mang theo một đoàn người xuất hiện.
“Ông là ai? Làm sao vào được đây?”
Trần Cận Đông quan sát ông cụ này, không kiềm được giật nảy mình.
“Chỉ bằng cái đám giá áo túi cơm kìa mà cũng muốn ngăn cản được tôi à?”
Ông ta cười lạnh.
“Mạc Trường Không, ông muốn làm gì? Quan hệ giữa chúng ta và nhà họ Trần hiện giờ là quan hệ hợp tác, sao ông lại dám vô lễ như thế?”
Mạc Vệ Bình nhướng mày, đứng bật dậy.
“Ha ha, hợp tác? Không được hợp tác!”
Mạc Trường Không lạnh giọng nói.
Dù ông ta tuổi đã khoảng sáu mươi nhưng nhìn chỉ có vẻ như khoảng năm mươi, đôi mắt ông ta có mí mắt hơi cụp xuống, ánh mắt mang đến cho người ta một cảm giác lạnh lẽo vô cùng.
“Tại sao không được hợp tác?”
Mạc Vệ Bình nói.
“Tôi biết mà, chú ba à, năm ấy con của chú vốn được người nhà họ Dương cứu giúp, cho nên chú mới nợ nhà họ Dương món nợ ân tình, cho nên chú phá vỡ quy định, đồng ý với nhà họ Dương đứng ra giúp đỡ nhà họ Trần!”
“Nhưng, cậu cả nhà họ Trần – Trần Lạc Thần đây lại đắc tội người bạn tốt nhà họ Long của tôi, bây giờ tôi muốn đại diện cho nhà họ Long, yêu cầu nhà họ Trần cho tôi một lời giải thích!”
“Chú nói xem, chuyện này chú còn có thể giúp được nữa không?”
Mạc Trường Không lạnh lùng nói.
Cho dù Mạc Trường Không năm lần bảy lượt gọi Mạc Vệ Bình một tiếng chú ba.
Nhưng bàn về địa vị trong gia tộc, chú ba chẳng qua chỉ là tam trưởng lão.
Còn ông ta, ông ta là nhị trưởng lão.
Địa vị cao hơn ông ta một cấp bậc.
“Nhà họ Long?”
Còn Trần Lạc Thần đứng ở bên cạnh tò mò nhà họ Long kia tại sao lại có quan hệ gì đến nhà họ Mạc?
Hơn nữa, chị gái và anh đã dây dưa với nhà họ Long đã lâu, Mạc Trường Không này còn đến đây muốn một lời giải thích gì chứ?
“Mạc Trường Không trưởng lão, chào ông, không biết ông muốn một lời giải thích thế nào?”
Trần Cận Đông vừa cười vừa nói.
“Ha ha, cũng đơn giản thôi, tôi muốn nhà họ Trần các người đưa ra một nửa tài sản, để cho nhà họ Long quản lý, chuyện này sẽ xem như không còn, tôi cũng sẽ không mở miệng hỏi han gì nữa!”
Mạc Trường Không cười lạnh.
“Đúng là quá đáng!”
Người bên nhà họ Trần quay sang nhìn nhau.
Bị chính câu nói này của Mạc Trường Không làm kinh sợ.
Tài sản của nhà họ Trần, đừng nói là một nửa, coi như là một phần nghìn cũng đủ để bồi thường cho đám người nhà họ Long kia rồi.
Tên Mạc Trường Không này, rõ ràng là không phải đến để đòi một lời giải thích mà là tới để ăn cướp?
Trần Lạc Thần cũng nhướng mày.
“Trần gia chủ, ông suy nghĩ cho kỹ đi, nếu như không thể khiến ông bạn của tôi hài lòng thì đến lúc đó tôi sẽ khiến nhà họ Trần các người trả cái giá đắt, ông sẽ không hoài nghi năng lực của tôi đấy chứ?”
Mạc Trường Không cười nói.
Vốn dĩ ông ta không báo tên mà đi thẳng vào đây.
Chính là vì muốn uy hiếp nhà họ Trần.
Để nhà họ Trần biết rằng, nếu như ông ta muốn trả thù, nhà họ Trần dù làm thế nào cũng không thể cản nổi ông ta!
“Nhị trưởng lão, đòi một nửa tài sản, thế cũng quá đáng lắm đấy? Nhà họ Long kia thì tính là cái gì chứ? Dám đòi một nửa tài sản cơ à?”
Mà lúc này, Mạc Khinh Doanh ra mặt nói.
Thật ra toàn bộ nhà họ Mạc được chia ra làm mấy phe phái khác nhau.
Mà tên Mạc Trường Không này, chính là kẻ đứng đầu một trong mấy phe phái đó.
Người nhà họ Mạc không ai không biết, Mạc Trường Không này lưu luyến mãi thế giới ngoài kia, chỉ cần là phụ nữ, không biết ông ta khao khát biết bao nhiêu người rồi.
Cho nên Mạc Khinh Vũ và Mạc Khinh Doanh đều rất thù ghét Mạc Trường Không.
Hơn nữa, đến tận bây giờ, bao gồm cả Mạc Vệ Bình và cả đám người ở nhà họ Mạc đều nhìn ra được là.
Mạc Trường Không làm gì có chuyện báo thù cho nhà họ Long mà ông ta rõ ràng đang nhắm vào nhà họ Trần kia.
Chẳng qua là ông ta đang tìm một cái cớ.
Mấy chuyện thế này không biết Mạc Trường Không đã dùng đến nhàm để chiếm đoạt của biết bao nhiêu gia tộc rồi.
Nghe nói, Mạc Trường Không còn lén lút thành lập một đại gia tộc nhà họ Mạc ở bên ngoài kia, nhà họ Mạc kia vì thế mới được hình thành!
Chẳng qua là xưa nay ông ta không thừa nhận với bên ngoài mà thôi.
“Khinh Doanh, chuyện này không đến lượt cô nói đâu, còn nữa, chú ba, chuyện này của tôi, ông sẽ không nhúng tay vào đúng không? Nếu như ông nhất định phải nhúng tay vào thì phải ngẫm thật kỹ hậu quả đấy, vì một nhà họ Trần, có đáng hay không?”
Mạc Trường Không nhắc nhở Mạc Vệ Bình.
Còn Mạc Vệ Bình, cho dù có nổi giận nhưng lúc này cũng không nói thêm được gì.
Bàn về quyền lực, tên Mạc Trường Không này thật sự có quyền lực rất lớn.
“Trần gia chủ, tôi cho các người nửa tiếng để cân nhắc, sau nửa tiếng nữa, tôi muốn một đáp án!”
Nói xong, Mạc Trường Không dẫn theo các thủ hạ xoay người rời đi…