“Mạnh Khê đã ngủ thiếp đi trên giường, cô bé trong thời gian này căng thẳng và mệt mỏi , Tiểu Hao, đi thôi!”
Đường Mã Hiểu Nam.
“Nhưng, ta lại có một ít không yên tâm với hai mẹ con họ về vấn đề an toàn!”
“Đừng lo lắng, ta đã nhờ vệ sĩ bí mật bảo vệ bọn họ, ngươi cứ yên tâm đi!”
“Ừm, Mạnh Khê nói, ngày mai cô bé sẽ nói sự thật với cảnh sát, Tiểu Lạc Thần, tôi mong anh có thể bảo vệ cô ấy, cô bé đã rất đáng thương rồi, đừng để cô bé ấy bị tổn thương lần thứ hai!”
“Mọi thứ đều có ta!”
Và nghe Trần Lạc Thần nói.
Mã Hiểu Nam trong mắt hiện lên vẻ thần sắc.
Thậm chí còn có một cái nhìn khác trong mắt cô ấy.
Bởi vì chỉ cần có Trần Lạc Thần ở bên, cô sẽ cảm thấy vô cùng an tâm, cho dù trên trời xuống biển, Mã Hiểu Nam cũng không sợ hãi vì đã có Trần Lạc Thần.
Cô thậm chí còn tự hỏi sẽ hạnh phúc biết bao nếu cô và Trần Lạc Thần ở bên nhau, kết hôn và chung sống.
Cô ấy cái gì củng không cần, tiền của Trần Lạc Thần càng lại không cần đến, cô ấy chỉ muốn hai người ở bên nhau.
Nhưng Mã Hiểu Nam biết trong lòng Trần Lạc Thần vẫn còn ghi nhớ lấy việc mất tích Tô Đồng Hân.
Bản thân … không thể ích kỷ như vậy.
Trong lòng có một nỗi đau không nói nên lời, Trần Lạc Thần càng quan tâm, ân cần bao nhiêu thì nỗi đau này trong lòng cô ấy càng mãnh liệt bấy nhiêu.
Sau đó Trần Lạc Thần tiễn Mã Hiểu Nam trở về, mẹ Hiểu Nam lại nấu cơm, ở đó ăn xong Trần Lạc Thần trở về biệt thự.
“Chồng, thế nào rồi?”
Bên kia, Dương Yến hỏi .
“Mẹ kiếp, đúng là đồ độc ác. Mấy cái đầu to không liên lạc được nữa. Con đến bệnh viện kiểm tra, hình như mẹ Mạnh Khê đã chuyển viện rồi, mẹ nó không còn nằm trên giường đó nữa. Chuyện gì vậy?” đây rốt cuộc là tình hình gì?”
Chồng Dương Yến cau mày nói.
“Chắc các người ấy vui quá nên quên mất, còn mẹ Mạnh Khê không đợi đủ tiền đóng viện phí, có thể đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện. sau một lát rồi gọi điện hỏi lại bọn họ. sung sướng đến đâu, Dù vui thế nào cũng sẽ trở lại! ”
Dương Yến nói.
“Ừm, ta cũng đã dùng rất nhiều quan hệ để tra lý lịch của tên nhóc đó, ngày mai ta sẽ tìm cơ hội để cho hắn lãnh giáo được sự lợi hại của ta! Chỉ là những người này cho tới bây giờ vẫn chưa trở lại. kỳ quái”
Chồng Dương Yến vừa nói mỉa mai.
Lúc này, rất nhiều tin nhắn đến từ điện thoại di động của hắn.
Có vẻ như những người này đã thương lượng với nhauvà gửi nó cho hắn ta.
Chông Dương Yến vội vàng cầm lên xem.
“Mẹ kiếp, có ý gì đây?”
Chồng Dương Yến cau mày sau khi đọc đoạn tin nhắn.
“Sao vậy chồng?”
Dương Yến nói,
“Những người này thực sự gửi các tin nhắn văn bản giống hệt như nhau, và nội dung của các tin nhắn chỉ có ba từ.”
Dương Yến chồng lắc đầu.
“Ba chữ đó?”
“chúc may mắn!”