“A! ! !”
Lục Tuyết cũng sợ hãi, che miệng, núp vào trong góc.
Kể cả những người đã vào Lục gia, đều không dám ra.
“Haha, Trần… Trần tiên sinh, đều là bị Mạc gia ép buộc…”
Lục Tông năm biết mình đã phạm tội lớn nhất nên vội vàng đứng lên xin lỗi, cố gắng để Trần Lạc Thần tha cho mình.
Nhưng hắn vừa chạm vào cánh tay của Trần Lạc Thần với đôi mắt đỏ rực.
Trực tiếp bị Trần Lạc Thần kẹp vào cổ.
Răng rắc! Một âm thanh.
Máu phun ra điên cuồng, trực tiếp bị Trần Lạc Thần ném ra ngoài cửa sổ, dãy dụa một hồi cũng không có động tĩnh gì nữa.
“Trần tiên sinh, tha mạng!”
Lục Tông Nguyên sợ hãi vội vàng quỳ xuống, toàn bộ người của Lục gia cũng quỳ xuống.
Trần Lạc Thần hít sâu một hơi.
Trong mắt đỏ tươi của anh ta lùi lại.
Vừa rồi Lục Tông năm mới tiếp cận, nhưng thực ra anh ta vẫn còn thù địch với Trần Lạc Thần.Đụng vào Trần Lạc Thần chẳng khác nào tìm đến còn đường chết. (tôi dịch Lục Tông năm là ai tôi k biết là ai luôn. Hiện đang lú ae đọc giả thông cảm nha).
“Tha các ngươi?”
Trần Lạc Thần chậm rãi đi về phía Lục Tông Nguyên.
“Vì ngươi đã hứa cho ta mượn Thần thú sách , nhưng ngươi liền đổi ý , huống chi là thông đồng với Mạc gia hại ta…”
Trần Lạc Thần nói.
Một tay nắm lấy đầu Lục Tông Nguyên, Lục Tông Nguyên đã chảy nước mắt, nước mắt chảy ròng ròng.
Đang muốn dùng sức.
“Trần Lạc Thần, Đừng!!”
Đúng lúc này, Lục Hàm chạy tới, vội vàng kêu to.
“Tiểu Hàm, ngươi rốt cục đến rồi, nhanh mau cứu ta!”
Còn Lục Tuyết thì chạy về phía Lục Hàm, nấp sau lưng Lục Hàm.
Nhìn Trần Lạc Thần vẻ mặt kinh hãi.
“Trần Lạc Thần, đây là ta phụ thân, ta biết hắn làm sai chuyện, nhưng hắn mới lầm đường lạc lối, Trần Lạc Thần, đây là Lục gia Thần Thú sách, cho ngươi, ngươi thả bọn họ đi!”
Lục Hàm khóc nói.
Lập tức, nàng chậm rãi đi về phía Trần Lạc Thần.
“Tiểu Hàm, đừng, hắn sẽ giết người!”
Lục Tuyết nắm lấy cánh tay Lục Hàm.
“Không sao đâu em gái, Trần Lạc Thần nói, anh ấy là bạn với em, anh ấy sẽ không làm tổn thương em đâu!”
Lục Hàm đến với Trần Lạc Thần.
Đem “Thần thú sach” cho Trần Lạc Thần.