Lái xe trở về, Thẩm Quốc Sơn nhìn thấy bốn người áo đen đứng ở cổng, lập tức bất đắc dĩ nói.
“Thưa cậu, sao bốn người kỳ quái này lại quen biết cậu vậy, cứ như người câm điếc vậy, chỉ gật đầu với lắc đầu hơn nữa ban ngày ban mặt còn ăn mặc như vậy!”
Thẩm Quốc Sơn kỳ lạ hỏi.
Mấy ngày trước, Trần Lạc Thần bố trí cho họ ở biệt thự của mình.
Tất nhiên là Thẩm Quốc Sơn sẽ hỏi thăm bọn họ.
“Thực ra, nói nghiêm túc thì tôi cũng không biết bọn họ là người nào!”
Trần Lạc Thần cười khổ.
“Thế sao cậu còn giữ bọn họ ở lại biệt thự?”
“Hết cách rồi, có một người muốn gặp tôi. Xử lý chuyện này xong rồi, bọn họ đang đợi tôi cùng đi đến cuộc hẹn!”
“Nói như vậy thì thật nguy hiểm. Cậu Trần , hay là dẫn theo các anh em cùng đi?”
Thẩm Quốc Sơn lo lắng nói.
“Không cần, nếu bọn họ muốn gây bất lợi với tôi, thì ra tay lúc nào cũng được. Quốc Sơn, ông và hai anh em Trương Long Trương Hồ ở lại Hải Dương, quản lý các sản nghiệp là được rồi. Tôi đi với bọn họ một chuyến!”
Trần Lạc Thần hít một hơi thật sâu, nói.
“Trần Lạc Thần, bọn họ định đưa cậu đi đâu?” Tần Lam lại hỏi.
Trần Lạc Thần lắc đầu.
Anh cũng không biết là định đi đâu, gặp người nào.
Đợi đến lúc Trần Lạc Thần và Tần Lam sắp vào biệt thự.
Bốn người thình lình vươn tay ngăn Trần Lạc Thần.
“Anh đã lấy được tay đấm vua, phải đi thôi!”
Bốn người bọn họ lạnh lùng nói với Trần Lạc Thần.
“Đi đâu? Với lại cũng phải cho tôi thay quần áo đã chứ?”
Trần Lạc Thần nhìn bọn họ, cười khổ nói.
“Không cần! chúng ta đi!”
Bốn người lại lạnh lùng nói.
Bọn họ bắt được bả vai Trần Lạc Thần.
“Láo xược!”
Thẩm Quốc Sơn tức giận, lập tức vung quyền đánh vào một người trong đó.
Phanh.
Người nọ chỉ nhẹ nhàng khoát tay, Thẩm Quốc Sơn đã bay ra ngoài.
“Quốc Sơn đừng động thủ!”
Trần Lạc Thần vội vàng kêu ngừng.
“Bốn anh, đi như nào đâu? Cũng không thể đi bộ chứ?”
Bốn người cũng không trả lời, người dẫn đầu lại lấy ra một cái thiết bị, ấn vào cái nút màu đỏ phía trên.
“Vù vù vù!”
Không bao lâu, từ trên bầu trời xa xôi có một chiếc máy bay trực thăng đen thui đang bay đến…
Trần Lạc Thần hết cách, cầm nhân sâm vua theo bọn lên máy bay.
Ngoài ra, sau khi lên máy bay, Trần Lạc Thần bị bọn họ đeo miếng che mắt lên.
Rốt cuộc là ai?
Muốn gặp mình?
Cậu càng nghi ngờ.
Những người này, không hề nghỉ ngờ tất cả đều là cao thủ trong cao thủ. Cho dù là mình đi chăng nữa thì ở trước mặt bọn họ cũng không đánh lại được một kích.