Phương Kiển Niếp không kiềm được nghi ngờ nói.
Dù trời đang đêm nhưng Phương Kiển Niếp vẫn có thể nhìn rõ.
Nhóm người này khí thế quả là phi thường.
Giống như vệ sĩ đã qua đào tạo nghiêm ngặt.
Không có mấy gia tộc có thể sở hữu được đội ngũ như thế. .
Đã muộn như vậy, tình hình còn đang rất hỗn loạn, không phải là người của Tư Đồ Dương, thì còn có thể là ai?
Lúc này, cả đám người đều đang rất lo lắng.
“Haha, Tư Đồ Dương? Hắn là kẻ nào? ”
Không ngờ tên cầm đầu lại bật cười khinh khỉnh:
“Cô Phương, tôi được đại ca của tôi giao phó đưa cô và mọi người thoát khỏi nguy hiểm. Không cần dài dong nữa, chúng ta đi thôi.”
Người thanh niên cầm đầu nói.
“Đại ca của anh? Anh ta là ai?”
Phương Kiển Niếp không thể không hỏi.
Người thanh niên không nói mà tự mình lên xe.
Có hai vệ sĩ đi đến:
“Cô Phương, mời cô lên xe, chúng tôi sẽ đưa cô đến nơi an toàn.”
Phương Kiển Niếp cùng mọi người quay ra nhìn nhau.
Nếu đối phương có ý đồ xấu, họ đã làm điều đó từ lâu, Phương Kiển Niếp cũng không thể đối phó với họ.
Cô đành chọn tin họ lúc này.
Cô gật đầu, cả đám người cùng lên xe.
Xe chạy một đường như bay.
Mãi cho đến ngoại ô, tại một kho hàng lớn mới dừng lại.
“Ở đây an toàn, người của Tư Đồ Dương sẽ không tìm được nơi này.”
Đưa bọn họ vào đi, đồ ăn đã chuẩn bị xong, người đàn ông châm điếu thuốc nói.
“Cám ơn anh đã cứu chúng tôi, không biết đại ca của anh tên là gì?”
Trái tim Hồ Tuệ Mẫn không kìm được mà rung động trước khí chất phóng túng ngông cuồng của người này.
Không khỏi lấy làm cảm kích.
“Hầy, khách khí rồi, không cần cám ơn tôi, tôi chẳng qua là nghe theo đại ca của mình phân phó làm việc thôi, các người ăn một chút rồi nghỉ ngơi, ngày mai, tôi đưa các người trở lại nhà họ Phương.”
“Vậy còn anh…”
Phương Kiển Niếp vừa định hỏi gì đó.
Người đàn ông ném tàn thuốc xuống đất đập tắt, sau đó xoay người bước thẳng ra ngoài.
Trong kho hàng chỉ còn lại mười mấy người.
“Kiển Niếp, cô có biết người cứu chúng ta là ai không? Người nhà họ Phương các người thế lực lớn như vậy, hay đây là người quen của đời trước nhà cô?”
Lúc này, Hồ Tuệ Mẫn hỏi.
Phương Kiển Niếp lắc đầu: “Không phải, đừng nói là thuộc hạ nhà họ Phương vì cả nhà chúng ta đã bị Tư Đồ Hoành bắt. Cho dù là một gia tộc có nguồn gốc sâu xa, cũng sẽ không bí ẩn như vậy, nhưng tôi thật sự không thể nghĩ ra là ai. Có quyền lực lớn như vậy quả là không nhiều. ”
Phương Kiển Niếp cau mày.
“Nhưng hiện tại xem ra bọn họ không có ác ý với chúng ta, lại còn giúp chúng ta chạy trốn.”
Hồ Tuệ Mẫn nói.
Mọi người đều gật đầu.
Mà Phương Kiển Niếp lúc này vừa nhìn về phía Hồ Tuệ Mẫn cùng Thẩm Quân Văn:
“Tuệ Mẫn, Quân Văn, tôi thấy kỹ năng của hai người cũng được đào tạo chuyên nghiệp. Hai người chắc không phải là học sinh chuyển trường, phải không?”
Phương Kiển Niếp hỏi.
Hồ Tuệ Mẫn cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi không phải học sinh chuyển trường, nhưng Kiển Niếp, thân phận thật sự của chúng tôi cần phải được giữ bí mật, mong cô hiểu cho.”
…
“Về nhà sớm và ngủ một giấc thật ngon. Sáng mai dậy, mọi chuyện đều sẽ ổn.”
Trần Lạc Thần cõng Lâm Thắng Nam tới xe, dặn dò tài xế đưa Lâm Thắng Nam về nhà, cũng hướng về phía cô vẫn đang chưa tỉnh táo nói.
“Trần Lạc Thần, quá nguy hiểm bằng không anh có thể đi về nhà tôi. Bọn họ rất đáng sợ.”
Lâm Thắng Nam lo lắng nói.
“Không được, đêm nay tôi còn có việc quan trọng phải làm”
“Nhưng mà trời đang sấm sét, hình như trời sắp mưa to. Tất cả chúng ta đều đã được cứu. Các người còn đi đâu nữa?”
Lâm Thắng Nam vẫn không yên lòng.
“Đừng quên thỏa thuận của hai chúng ta, đừng đem chuyện tối nay kể ra với ai.”
Anh vỗ vai Lâm Thắng Nam.
Trần Lạc Thần ra hiệu với tài xế, tài xế lập tức lái xe rời đi.
Lâm Thắng Nam quay lại nhìn qua cửa xe, nhìn Trần Lạc Thần vẫn đang đứng tại chỗ cũ.
Đột nhiên, một tia chớp lóe lên, trong khoảnh khắc, khuôn mặt của Trần Lạc Thần được chiếu sáng.
Từ xa nhìn lại, Lâm Thắng Nam nhìn sắc mặt của Trần Lạc Thần, bóng dáng lạnh lẽo không rõ nguyên nhân.
Lúc này, dường như Trần Lạc Thần đã không còn là người mà cô từng quen biết.
Rất đáng sợ.
“Ùng ùng”
Tiếng sấm rung chuyển mặt đất, những đám mây đen kéo đến bao trùm cả một vũng.
“Bộp bộp…” Mưa gió ập tới.
Đêm nay mưa rất to, sấm chớp rền vang.
Bóng dáng của Trần Lạc Thần cũng biến mất …
Nhà họ Tư Đồ.
“Làm sao? Chạy hết rồi? Người đánh bom nhà kho còn chưa bắt được, còn mất hết con tin của chúng ta?”
Tư Đồ Hoành hướng Tư Đồ Dương tức giận nói.
Lúc này, đại diện của hai gia tộc nhà họ Long và nhà họ Mạc cũng có mặt ở đó.
“Vốn dĩ định bắt đám người Phương Kiển Niếp, nhưng không biết tại sao, bọn họ cứ thế biến mất, nhưng ba yên tâm, sớm muộn gì con cũng sẽ bắt được bọn họ.”
Tư Đồ Dương lau nước mưa trên người nói.
“Hừm, lời nói gió bay, Dương, sau này làm sao có thể để cho ta yên tâm giao cả sản nghiệp cho con cơ chứ.”
Tư Đồ Hoành tức giận nói.
Sống gần hết cuộc đời, lần đầu tiên hắn bị người khác móc miếng ăn từ trong miệng mình ra.
Đúng là không còn chút mặt mũi nào.
“Ông Tư Đồ, đừng trách Dương vì đã làm lọt bọn họ. Lần này, chắc chắn có ai đó đang bí mật giúp đỡ nhà họ Phương. Cứu Phương Kiển Niếp cũng vô ích, vì hiện tại, chúng ta kiểm soát Phương Kiển Niếp. Phải cử thêm nhân lực canh gác, bất kể bản lĩnh bọn họ có lớn đến đâu cũng không địch lại được chúng ta.
Lúc này người từ gia đình họ Mạc đứng lên nói.
Tư Đồ Hoành gật đầu: “Mấy người nói có lý. Chuyện này, hai nhà Long Mạc đã giúp tôi rất nhiều. Quên đi, đằng nào nó cũng không gây ra tổn thất quá lớn, chúng ta còn chưa uống rượu cùng nhau. Lại đây cả đi chúng ta vừa ăn vừa trò chuyên. ”
Lúc này, một người hầu vì tay chân luống cuống mà vô tình làm đổ ly rượu lên hắn ta.
Bốp!
Tư Đồ Hoành tức giận đến mức khóe miệng giật lên: “Mẹ kiếp, ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài”
“Đúng là tức chết! Đúng rồi, bà chủ đâu rồi? Vừa rồi không phải bà ấy vẫn ở đó sao? Hôm nay tất cả các vị khách quý đều ở đây, đi gọi điện thoại cho bà ấy, qua đây nâng ly chúc mừng.”
Tư Đồ Hoành tức giận lắc đầu.
Người làm ngay lập tức ôm mặt chạy ra ngoài.
Bước ra khỏi mật thất.
“Phì”
Gia đinh hướng về phía cửa nhổ nước bọt: “Lão già kia, sớm muộn gì cũng chết không được tử tế.”
“Hồng, đi mời bà chủ!”
Hắn tức giận gọi một người giúp việc tên Hồng.
Sau khi hét lên vài tiếng, cũng không ai trả lời anh ta.
Đáp lại anh ta là một tiếng sét xé toạc bầu trời.
Anh ta sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu hết rồi? Trong phòng khách sao đến một người cũng không có?”
Người làm thất kinh.
Nhìn xung quanh một lượt cũng không có.
Ngoài sân không biết đèn đã tắt từ bao giờ, tối đen như mực.
“Tại sao vậy, vệ sĩ đi đâu hết rồi? Chẳng nhẽ bị sét đánh?”
Người làm bối rối bước ra cửa biệt thự.
“Oành!”
Một tia chớp xẹt qua.
Cả sân trong phút chốc được chiếu sáng.
Lúc này anh ta mới nhìn rõ tình hình trong sân.
“A!!!!”
Người làm kinh hãi hét lên một tiếng…