“Ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi, Tiểu Lạc Thần cháu hãy đi tới một chỗ, đổi cho chú 1 tí vị thảo dược!” Đại thúc nói.
“Có phải là dược liệu xoá sẹo và tái tạo xương cốt cho Hinh Hinh không? Hôm nay cháu có ý này, cũng đang định lên núi để tìm nó!” Trần Lạc Thần gật đầu.
“Những loại thảo dược đó rất khó tìm, đây là một bức thư, ta có chút giao tình vs cốc chủ Dược Vương Cốc của Thất cốc lĩnh* (Thất Lộc Linh), cháu thay ta đi một chuyến và đem mấy vị thảo dược về!” Đại thúc lấy ra một lá thư.
Chuyện của Hinh Hinh là vì mình mà ra, nên Trần Lạc Thần không ngần ngại bất cứ việc gì.
” Tiểu Lạc Thần cháu còn nhớ những gì hôm qua ta đã nói với cháu chứ?” Trần Lạc Thần gật đầu: “Cháu nhớ rồi đại thúc, chú nói sức người luôn có hạn, cháu hiểu rồi!” Lần này bảo mình đi Dược Vương Cốc đưa tin đổi thuốc, ý tứ của đại thúc là tốt, Trần Lạc Thần đương nhiên là biết.
“Có điều người của Thất cốc lĩnh này mình chưa từng tiếp xúc qua! Có vẻ như họ cũng là gia tộc bí ẩn?” Trần Lạc Thần cau mày.
“Đúng vậy, họ cũng là 1 trong những gia tộc bí ẩn, nhưng ngoài võ đạo, họ còn quan tâm đến các bí pháp luyện đan, vì vậy dược liệu chỗ họ cái gì cần có đều có! Khi cháu đến thung lũng sẽ nhìn thấy 1 dãy hệ thống núi bên trong Thất cốc lĩnh, Dược Vương Cốc là một trong số đó! Họ không thiếu cao thủ và cũng không ngại lộ diện ra bên ngoài, với bức thư này ta nghĩ cốc chủ Dược Vương sẽ nể một chút mặt mũi mà cho chúng ta dược liệu!”
“Ra vậy, cơm nước xong xuôi chãu sẽ lập tức lên đường!” Ăn xong, Trần Lạc Thần dựa theo chỉ dẫn của đại thúc đi lên vùng núi để tìm các thung lũng.
Phương pháp luyện đan cũng được Trần Lạc Thần ghi vào trong đầu.
Chỉ không biết phương pháp luyện đan trong trí nhớ của mình so với phương pháp của gia tộc bí mật này như thế nào.
Trần Lạc Thần vận dụng khinh công tâm pháp, tốc độ cực nhanh.
Ngọn núi lớn này, tên là Dương Sơn, hệ thống núi cực kì phức tạp khổng lồ, chạy qua bảy tám thành thị lân cận.
Trần Lạc Thần tăng tốc cực nhanh.
“Vị huynh đệ đây là đệ tử của ân công*?” *(Ân nhân) Người đàn ông trung niên mặc vest chạy ra nhìn Trần Lạc Thần với vẻ mặt trìu mến.
“Tại hạ là Dược Minh, từng là lái xe cho cốc chủ, năm đó, ân công đã từng cứu tôi và cốc chủ đại nhân!” Dược Minh hào hứng nói.
Người ân công này, hẳn là đại thúc.
Rõ ràng ông ta coi mình là đồ đệ của đại thúc.
Nhưng nó cũng không quan trọng.
“Xin chào Dược tiên sinh, chúng tôi cần gấp 3 loại thảo dược này!” Trần Lạc Thần cũng trực tiếp bày tỏ ý định của mình vì sao mà đến.
“Chuyện này... không tiện nói ở đây, huynh đệ, mời đi cùng tôi!” Dược Minh có chút áy náy do dự.
Sau đó thân mật kéo tay Trần Lạc Thần đi vào bên trong.
Mà các đệ tử ở cốc khẩu này khinh thường nhìn Trần Lạc Thần dường như không bỏ xót bất cứ chi tiết nào.
Trong lòng tự hỏi người trông như nông dân này đến từ đâu?