“Hừ hừ, quần áo của tôi trị giá hơn 100.000 tệ, hiện tại hẳn là không thể mặc được nữa . Số tiền này cậu phải trả cho tôi!” Thiếu nữ lạnh lùng nói.
“Tôi … nhà tôi không có nhiều tiền như vậy!” Cậu bé sợ hãi.
“Hừ, nghèo như vậy, vậy cậu còn dám tới chỗ như thế này ? Nhìn thấy loại người nghèo nàn như cậu tôi liền thấy buồn nôn!” Người phụ nữ vừa nói vừa tát vào mặt cậu bé.
Cậu con trai nước mắt lưng tròng, để cho cô gái kia đánh cũng không dám phản kháng.
“Mã lão sư, Lưu Lạc Thần bị đánh!” Lúc này, rất nhiều học sinh trong lớp nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một ít nữ sinh vội vàng chạy tới nói.
” Cái gì “ Mã Hiểu Nam quay đầu nhìn lại, ở phía cửa lễ đường , vây không ít người, mà học sinh Lưu Lạc Thần đang đứng khóc nức nở, bị một cô gái đánh .
Anh nắm chặt tay cúi đầu, nước mắt rơi xuống Tích Tích.
“Đừng đánh, đừng đánh, có chuyện không thể từ từ nói sao ?” Mã Hiểu Nam vội vàng đi tới.
Anh kéo cậu bé theo sau mình.
Mà nam sinh lấy điện thoại di động của Lưu Lạc Thần cũng thật lòng, vốn dĩ chỉ muốn cùng Lưu Lạc Thần chơi đùa, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Lưu Lạc Thần gia cảnh khá nghèo, nhưng là người lương thiện, học hành chăm chỉ, không cần nói Mã Hiểu Nam cũng biết mấy người này hẳn là đã cướp điện thoại di động rồi lại trêu chọc Lưu Lạc Thần.
Mã Hiểu Nam nhìn nữ nhân nói.
Chỉ là hai người bọn họ nhìn nhau, đều là sững sờ.
“Mã Hiểu Nam?”
“Vương Tiểu Mỹ?” Rõ ràng là hai người quen nhau.
“Ừ, còn nhớ sau khi chúng ta tốt nghiệp cấp ba, cậu không đi học Đại học Kim Lăng sao? Sao bây giờ lại làm giáo viên?” Vương Tiểu Mỹ không khỏi chế nLạc Thần, thậm chí có chút khinh thường.
Rốt cuộc, một số người là như vậy, nếu họ cảm thấy rằng cuộc sống của họ vượt trội hơn về mặt vật chất, họ sẽ có một cảm giác vượt trội không thể giải thích được so với những người khác.
“Ừm, Lưu Lạc Thần cậu bé làm sao đắc tội cô? Cô còn định tát cậu bé như thế này sao ?” Mà Mã Hiểu Nam hiển nhiên cũng biết Vương Tiểu Mỹ là ai, lại không chào hỏi cô, nhất là cô lại xúc phạm người khác như thế này khiến Mã Hiểu Nam tức giận.
“Hừ, ai khiến cậu ta làm đổ rượu đỏ lên người tôi, quần áo của tôi đắt tiền như thế nào? Cậu ta có thể mua được sao?” Vương Tiểu Mỹ lạnh lùng nói .
“Không có khả năng trả, đó là vấn đề tiền bạc, nói khác đi, tôi muốn hỏi cô, tại sao cô lại đánh cậu bé thế này?” Mã Hiểu Nam nhìn cô chằm chằm rồi hét lên.
Vương Tiểu Mỹ cũng sửng sốt trước lời nói của Mã Hiểu Nam.
Quả thực, dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng chỉ vì tiền.
Mình đánh hắn, đơn giản chính là biểu hiện ra mình cảm giác ưu việt.
Bị Mã Hiểu Nam hỏi liền cảm thấy chột dạ.
Mà đám người lúc này tất cả đều nhìn về phía Vương Tiểu Mỹ.
Nó làm cho cô cảm thấy lo lắng, và tính khí của nhà giàu bây giờ nổi lên, cô nhún vai bất lực, xòe tay ra: “Nếu tôi muốn đánh cậu ta, tôi sẽ đánh cậu ta. Cô có thể làm gì được tôi ?” Còn ông xã của Vương Tiểu Mỹ thì lật đật nhìn đồng hồ Rolex, thu dọn bộ đồ rồi đứng trước một bước.
“ Tôi tên là lý … “
“ Uỳnh uỳnh “ Nhưng hắn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên nặng nề mà nhếch miệng, bóng người bay thẳng ra ngoài, lần lượt đánh đổ mười mấy cái bàn.
Những người xung quanh sợ hãi đến mức la hét.
Trần Lạc Thần nghe thấy không vừa mắt, liền đi tới xuất thủ.
Vương Tiểu Mỹ nhìn chồng rụng răng.