Trần Lạc Thần theo đằng sau bọn họ, sắp bất lực chết rồi.
Được rồi, mỗi lần mình ra tay tương trợ, công lao hình như đều bị người khác chiếm.
Vốn tưởng lần này sẽ không như vậy nữa.
Nhưng mẹ nó Vu Cường cũng thật là, anh không động não nghĩ thử xem, anh tìm phó giám đốc Vương, giám đốc sẽ đích thân gọi điện thoại sắp xếp sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng đều là do mình quá giản dị rồi.
Nhưng hết cách, Trần Lạc Thần thật sự không muốn quá phô trương, đặc biệt là bây giờ đối với bọn người Ngô Thiến.
Chỉ là có chút cảm giác có khổ mà nói không ra.
Lúc đi vào, hai nhóm người đã hợp thành một đội rồi.
Đặc biệt là lần này Vu Cường giúp đỡ, khiến cho cô gái bên kia cảm thấy cảm kích vạn phần, chủ yếu là sinh ra thêm vài phần cảm xúc sùng bái đối với Vu Cường.
Điều này khiến Lâm Duyệt sinh ra một cảm giác nguy hiểm nồng đậm.
Bởi vì nữ sinh đó cũng rất xinh đẹp, đi tới bắt chuyện với Vu Cường, trong lòng Lâm Duyệt đương nhiên không thoải mái rồi.
Cứ mãi trợn trắng mắt cô gái đó.
“Để túi lại cho tôi!”
Đi đến chỗ Trần Lạc Thần, ném túi lên người Trần Lạc Thần một cái, Lâm Duyệt hiu quạnh mà cũng đi đến bên cạnh Vu Cường.
“Vu Cường, chúng ta hôm nay đi đâu chơi vậy? Không phải anh muốn đưa em đi suối nước nóng sao, còn đưa em đi ăn đồ ngon nữa!”
Lâm Duyệt đi tới bên cạnh Vu Cường nũng nịu.
Quyết định chủ động một chút, nếu còn không chủ động thì chỉ e người bạn trai sắp tới tay của mình sẽ bị người ta cướp đi mất.
Bởi vì mấy ngày này bọn người Vương Hạo Ngô Thiến cứ tác hợp cho Vu Cường.
Lại cộng thêm Lâm Duyệt vốn dĩ vô cùng xinh đẹp, hai người đã sinh ra sự mập mờ rồi.
Chỉ thiếu mỗi lớp cửa sổ giấy đó thôi.
“Được, được hết á!”
Vu Cường cười nói.
“Vu Cường, đây là bạn gái anh à?”
Mà cô gái ở bên kia cũng cười nói: “Thật là đẹp quá!”
Lâm Duyệt không nói gì, ngây ngây mà nhìn Vu Cường.
Vu Cường cười khổ nói: “Không phải, đây là bạn tốt của tôi!”
“Đúng rồi người đẹp, còn chưa biết cô tên là gì nữa?”
Cô gái này, cũng thật sự vừa đẹp vừa có khí chất.
“Tôi tên Vương Mẫn, ha ha, hôm nay thật sự cảm ơn anh, hay là kết bạn đi?”
Vương Mẫn cười nói.
“Được thôi!”
Sau đó Vu Cường xin Facebook kết bạn với Vương Mẫn.
Khiến Lâm Duyệt tức đến sắc mặt xanh nghét.
Còn Trần Lạc Thần, vốn dĩ thấy cô gái này hình như khá giống với Vương Tiêu, lúc này vừa nghe thấy tên, lập tức hiểu ra.
Trong lòng nghĩ, không trùng hợp đến như vậy chứ?
Còn Ngô Thiến, cũng sững sờ, nhưng không dám xác định, chỉ hỏi: “Đúng rồi, chị có biết ông Vương Hồng Phi không?”
“Hả? Đó là ông nội tôi đó!” Vương Mẫn nói.
“Đậu xanh, trùng hợp như vậy à, ông nội em tên Ngô Bách Hoa! Chị có biết không chị Vương Mẫn?”
“Phụt!” Vương Mẫn cũng kinh ngạc, sao có thể không biết chứ, tên nghèo Trần Lạc Thần không phải do bạn của ông nội là Ngô Bách Hoa giới thiệu cho mình sao.
“Chị biết rồi, em tên Ngô Thiến đúng không? Cháu gái của ông Ngô?! Nhớ lúc còn nhỏ xíu, chúng ta có gặp qua vài lần đó!”
Vương Mẫn cũng trở nên thân thiết.
Trần Lạc Thần có chút khó xử, mẹ nó, thật sự quá trùng hợp rồi.
Cũng may, trưa hôm qua khi ông Ngô gọi mình về ăn cơm, không có nhắc đến chuyện xem mắt.
Bởi vì Ngô Thiến hiển nhiên là sau khi ông Ngô gọi điện thoại cho mình xong, mới lái xe đến nhà ông Ngô.
Sau đó ở trước mặt Ngô Thiến, tuy ông Ngô muốn hỏi, nhưng cũng không có hỏi, Trần Lạc Thần cũng không chủ động nói.
Vẫn là sau khi ăn cơm xong, lúc chiều, mới nói với ông Ngô.
Dù sao có một cô gái tốt giới thiệu cho Trần Lạc Thần, không có giới thiệu cho Ngô Phong, sợ Ngô Phong nghĩ nhiều, nếu như để Ngô Thiến biết thì Ngô Phong chắc chắn cũng sẽ biết.
Để tránh có thêm chuyện.
Đậu xanh, đây chính là chị của Vương Tiêu, vốn dĩ là người đáng lẽ phải xem mắt với mình.
Đích thực là rất có khí chất.
Trần Lạc Thần không khỏi nhìn Vương Mẫn thêm vài cái.
Mà tình hình bây giờ là, Vương Mẫn, có thể bởi vì chuyện Vu Cường giúp cô ta lúc nãy, nên khá hiếu kỳ về Vu Cường.
Lại cộng thêm cuộc trò chuyện bây giờ, cũng có quen biết với Ngô Thiến, đương nhiên thân thiết mà nói chuyện thêm vài câu.
Còn về Lâm Duyệt, thì ghen ghét tột độ.
Trong quá trình nói chuyện, không ít khi phát cáu.
Cũng vì mối quan hệ mập mờ với Vu Cường, Vu Cường cũng không nói gì.
Còn về Trần Lạc Thần, thì đã bị người ta ngó lơ đến không biết ở đâu từ lâu rồi.
Cứ như vậy mà đi dạo hơn hai tiếng đồng hồ, cũng chỉ hơn 11 giờ.
Đúng lúc trong thắng cảnh cũng có không ít nhà hàng.
Thế là Vu Cường đề nghị, hay là mọi người cùng vào nhà hàng đi.
Nói chuyện trò chuyện gì đó.
Bọn người Vương Mẫn đương nhiên sẽ không từ chối.
Thế là cùng ngồi xuống ăn cơm.
Trần Lạc Thần đặt đồ xuống, cũng ngồi xuống.
“Ai cho cậu ngồi!”
Không ngờ, lúc này đột nhiên gào lên với Trần Lạc Thần một tiếng.
“Ăn cơm chứ làm gì? Sao tôi không được ngồi xuống chứ?”
Trần Lạc Thần có chút tức giận mà nhìn sang Lâm Duyệt nói.
Lâm Duyệt ghen ghét tột độ, nhìn thấy Vu Cường cứ trò chuyện với Vương Mẫn đó.
Cảm giác tồn tại của mình cũng quá thấp rồi.
Thế là liền giở tính khí đại tiểu thư ra.
Tức giận mắng Trần Lạc Thần, tìm cảm giác tồn tại.
“Trần Lạc Thần, cậu không xem thử mình có đức hạnh gì đi, chúng tôi ngồi xuống ăn cơm, cậu cũng ngồi xuống ăn cơm, cậu tưởng cậu là ai? Cậu cũng xứng sao? Cậu thật sự có mặt mũi sao? Phải biết xấu hổ một chút có được không?”
Lâm Duyệt mắng.
Hiển nhiên có vài phần nói bóng nói gió.
“Tôi làm gì mà không biết xấu hổ?” Trần Lạc Thần cũng nóng lên.
“Được rồi Trần Lạc Thần, cậu nóng nảy với Lâm Duyệt làm gì? Cô ta nói cậu hai câu chứ nhiêu, cậu có phải là đàn ông không vậy, vậy mà lại nóng nảy với một cô gái, hừ!”
Thấy hôm nay Lâm Duyệt khá thiệt thòi, thế là Ngô Thiến cũng giúp đỡ mắng Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần?”
Mà Vương Mẫn thì trừng to mắt nhìn Trần Lạc Thần.
Bởi vì người xem mắt với mình, không phải là Trần Lạc Thần sao!
Là cậu ta?
“Ò, ha ha, chị Vương Mẫn có thể là không quen biết cậu ta, cậu ta là hàng xóm của ông nội em, đương nhiên, nhà là thuê nhà bọn em, hôm nay bảo cậu ta tới là để cậu ta xách túi cho bọn em đó, em vốn đã đồng ý với cậu ta, trưa hôm nay đãi cậu ta một bữa ngon.”
Ngô Thiến sợ Lâm Duyệt và Vương Mẫn cãi nhau, thế là nhân lúc dời chủ đề nói.
“ồ, chị biết rồi!”
Mặt Vương Mẫn chợt đỏ lên, nhìn Trần Lạc Thần một cái, vô cùng lúng túng.
Cô ta, cũng đã tưởng tượng qua bộ dạng Trần Lạc Thần trông như thế nào rồi, tưởng Trần Lạc Thần tuy nghèo nhưng chắc cũng có vẻ ngoài không tệ, hoặc là khí chất rất tốt.
Nhưng bây giờ, anh vậy mà lại vì một bữa cơm mà đi xách giỏ cho người ta.
Cho dù có vẻ ngoài khá ưu tú, nhưng cái này cũng quá là low rồi.
Nhìn bộ dạng của Ngô Thiến, hình như không biết chuyện mình xem mắt với anh hôm qua đâu nhỉ.
Nhưng Ngô Thiến và Trần Lạc Thần đều không nói đến chuyện này, Vương Mẫn có đánh chết cũng sẽ không chủ động nhắc đâu.
“Xin cô nhường chỗ một chút, lên món đây!”
Lúc này, nhân viên phục vụ tới.
Bưng dĩa nhắc nhở Lâm Duyệt đang đứng kia là phải lên món rồi.
Kết quả Lâm Duyệt chợt quay người, đúng lúc đụng vào đồ ăn, suýt chút nữa đã làm đổ khay của người ta, khiến nước súp văng lên cánh tay cô ta một chút.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?” Nhân viên phục vụ vội vàng cung kính nói.
Bốp!
Không ngờ Lâm Duyệt lại nhấc tay lên giáng một bạt tay lên mặt nhân viên phục vụ.
“Mẹ nó, cô không có mắt à! Dám làm nước súp văng lên người tôi?”
Lâm Duyệt vốn dĩ đang ghen tuông, muốn tìm cảm giác tồn tại, lúc này, càng cảm thấy mình đã mất mặt trước mặt Vu Cường rồi, liền giận cá chém thớt lên người nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhỏ bé này, coi bộ cũng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba thôi, trẻ trung phơi phới, da non thịt mềm.
Cái tát này, trực tiếp khiến cô ta đơ người.
Bọn người Trần Lạc Thần cũng sững sờ, không ngờ Lâm Duyệt dám ra tay đánh người.
“Quân Duyệt, sao thế? Ai đánh cô?”
Lúc này, nữ quản lý của nhà hàng cùng vài nhân viên phục vụ chạy tới.
Vô cùng cung kính cộng thêm sợ hãi mà đỡ lấy nhân viên phục vụ bị đánh, sắc mặt quản lý nhà hàng đều trắng bệch.
“Là cô ta, cô ta đánh tôi!”
Quân Duyệt ôm lấy mặt khóc lóc nói.
“Cô vậy mà lại dám đánh người? Cô biết cô ấy là ai không?”
Quản lý nhà hàng gào lên với Lâm Duyệt.
- ------------------