Khi những người có mặt ở đây nghe được lời này, tất cả đều há hốc miệng.
Đường đường là đại sư Tả Trung Đào vậy mà lại gọi người trẻ tuổi này là đại sư huynh?
Người nhà họ Lưu ở đây càng kinh ngạc hơn.
Ngay cả Mã Tiểu Vũ cũng hơi ngạc nhiên.
‘‘Ừ, hôm nay đến đây cũng không có ý gì khác, chính là mượn chỗ của ông để sử dụng!’’
Trần Lạc Thần đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không được, có chút bất đắc dĩ nói.
‘‘Vâng vâng vâng, đại sư huynh cứ tự nhiên!’’
Tả Trung Đào cung kính nói.
Mấy người nhà họ Ngụy đứng một bên kinh ngạc nhìn nhau.
Quả nhiên người trẻ tuổi này không đơn giản.
Sau nửa giờ.
Ngoài cửa của phòng khách.
Mã Tiểu Vũ lo lắng đi qua đi lại ở bên ngoài.
Trên đầu mồ hôi chảy ròng.
Mà vẫn luôn chờ đợi với Mã Tiểu Vũ, còn có bốn người nhà họ Ngụy.
‘‘Hừ, hết lần này tới lần khác tôi cũng không tin vào ma quỷ, cái thằng nhóc kia thật sự có thể chữa khỏi bệnh sao?’’
Lúc này Ngụy Thanh Thư ôm tay nói.
Đúng vậy, đều bằng tuổi nhau, đầu tiên còn bị Trần Lạc Thần làm cho bẽ mặt, bây giờ thì thế nào, Trần Lạc Thần lại có năng lực.
Quả thật khiến cho Ngụy Thanh Thư nhục nhã muốn hỏng rồi, cũng làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của Ngụy Thanh Thư.
‘‘Im miệng!’’
Lúc này ông cụ nhà họ Ngụy lạnh lùng nói.
Vừa rồi người trẻ tuổi kia đã nói Đại sư Tả không có cách nào chữa trị bệnh của ông ta, lúc đầu ông cụ Ngụy Phó cũng không tin, còn cho rằng Trần Lạc Thần vô lễ.
Nhưng mà ngay cả Đại sư Tả cũng gọi Trần Lạc Thần là đại sư huynh, thật sự khiến cho Ngụy Phó sợ hãi.
Lập tức cung kính chờ ở ngoài cửa.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
‘‘Lạc Thần, mẹ tôi sao rồi?’’
Trần Lạc Thần vừa đi ra, Mã Tiểu Vũ vội vàng lo lắng hỏi.
‘‘Đã không sao rồi, phối hợp với việc uống thảo dược trong ba tháng thì có thể khỏi hẳn.’’
Trần Lạc Thần cười nói.
‘‘A! Lạc Thần, anh học khám bệnh từ khi nào?’’
Tiểu Vũ nghe xong, vừa mừng vừa sợ.
Đồng thời cảm giác bây giờ Trần Lạc Thần thật sự lạ lẫm.
‘‘Chuyện này dài lắm, về sau có cơ hội tôi sẽ chậm rãi giải thích cho cô, cô đi vào nhìn dì trước đi!’’
Trần Lạc Thần nói.
Mà lúc này Tả Trung Đào đang cầm túi đựng kim châm đi theo phía sau Trần Lạc Thần ra ngoài.
Hiển nhiên, việc trị liệu lần này là Trần Lạc Thần thực hiện, Tả Trung Đào ở bên cạnh hỗ trợ.
‘‘Đại sư huynh, mời!’’
Tả Trung Đào cung kính nói.
Trần Lạc Thần nhìn ông ta, thật sự có chút bất đắc dĩ.
Nói đến đây, trước đây anh cũng không biết Tả Trung Đào.
Đó là năm tháng trước đó.
Anh đi theo bác Tần học nghệ, y thuật, võ nghệ của bác ấy đều truyền thụ cho Trần Lạc Thần.
Đưa cho Trần Lạc Thần một quyển sách để cho Trần Lạc Thần học thuộc.
Trần Lạc Thần học tập rất xuất sắc cho nên không khó có thể nhớ rõ một quyển sách trong một thời gian ngắn.
Nhưng mà mới có một tháng, mặc dù Trần Lạc Thần có thể thuộc lòng nội dung của quyển sách y thuật kinh điển kia, nhưng mà kỹ năng cơ bản rất kém cỏi.
Cũng chính lúc đó Tả Trung Đào đi đến cầu bác Tần.
Hình như là trước đó bác Tần đã có mối quan hệ với Tả Trung Đào, đã từng dạy ông ta một chút y thuật.
Lần này, đương nhiên Tả Trung Đào muốn đến để đào tạo sâu hơn.
Cũng thật sự là có nghị lực, quỳ gối trước cửa nhà bác Tần một ngày một đêm.
Về sau bác Tần không đành lòng, nên để cho Trần Lạc Thần dạy cho ông ta một chút nội dung trong sách y kinh điển.
Đồng thời, cũng là để cho Trần Lạc Thần thuần thục kỹ năng cơ bản hơn, để có thể hoàn toàn nắm giữ quyển sách y học kinh điển.
Cho nên, anh đã tiếp xúc với Tả Trung Đào một tháng.
Bác Tần cũng không nhận Tả Trung Đào làm đồ đệ.
Nhưng mà Tả Trung Đào vẫn luôn gọi Trần Lạc Thần là đại sư huynh.
Cho nên khiến cho Trần Lạc Thần rất bất đắc dĩ.
‘‘Cậu Trần, Đại sư Tả, hai ngươi đã vất vả!’’
Lúc này Ngụy Phó mới cất tiếng chào hỏi.
‘‘Ha ha, ông cụ Ngụy, ông cũng biết lời nói của đại sư huynh đã rất rõ ràng, tôi cũng đã xem bệnh của ông, nhưng mà tôi thật sự bất lực.’’
Tả Trung Đào hổ thẹn nói.
‘‘Vâng vâng vâng, tôi đã nghe rõ, nhưng mà, cậu Trần đã có nhìn ra chút bệnh của tôi, tôi nghĩ cậu Trần khẳng định có biện pháp!’’
Ngụy Phó khẽ cười nói.
‘‘Tôi cũng không phải bác sĩ, sao có thể xem bệnh linh tinh cho người khác!’’
Bây giờ Trần Lạc Thần vẫn chưa giải quyết những mối đe dọa ở bên ngoài, cho nên cũng không muốn quá kiêu căng.
Càng không nghĩ đến Ngụy Phó đã đuổi theo anh đến nơi này.
‘‘Này, này, nể mặt anh mới gọi anh một tiếng cậu Trần, ông nội tôi đã cầu xin anh khi nào, anh cho rằng anh có cái đức hạnh gì, soi mặt vào trong nước tiểu nhìn lại mình đi!’’
Ngụy Thanh Thư lạnh lùng quát.
Trần Lạc Thần cau mày một cái, nhìn cậu ta một cái.
‘‘Thanh Thư, không được vô lễ!’’
Ngụy Phó răn dạy.
‘‘Cậu Trần, thật sự xin lỗi, nếu như hôm nay cháu trai của tôi quá vô lễ đắc tội cậu, tôi nguyện ý nhận lỗi với cậu!’’
Ngụy Phó nói xong còn định cúi xuống.
Người đẹp lạnh lùng cùng Ngụy Thanh Thư căn bản không thể nghĩ ra tại sao ông nội lại có thể như vậy.
Nhưng mà đã bị Trần Lạc Thần ngăn cản.
‘‘Quên đi, ông Ngụy, đã quen biết thì chính là duyên phận, tôi có thể thử xem bệnh cho ông!’’
Trần Lạc Thần nói.
Bây giờ anh không tiện tìm nhà họ Trần.
Nhưng mà tương lai anh muốn phát triển thêm một bước, cũng không thể thiếu những gia tộc lớn này.
Anh cũng không ngại mượn cơ hội này để kết giao một chút.
Vì để muốn dự trữ một chút lực lượng để chiến đấu chống lại nhà họ Mạc.
‘‘Cậu Trần! Thật sự cảm ơn!’’
Ngụy Phó vui mừng nói.
‘‘Nhưng mà, tôi có hai điều kiện!’’
Trần Lạc Thần nói.
‘‘Cậu Trần cứ nói đừng ngại, tôi sẽ làm từng việc một!’’
Ngụy Phó kiên quyết nói.
‘‘Cũng không phải quá khó, thứ nhất, chính là bây giờ thân phận của tôi không tiện công khai với bên ngoài, ông phải giúp tôi giữ bí mật!’’
‘‘Nhất định nhất định!’’
‘‘Về phần cái thứ hai, mấy ngày sau, tôi muốn đi một chuyến đến Kim Lăng muốn tìm một người khôn khéo tài giỏi ở bên cạnh để sai khiến.’’
Trần Lạc Thần nói.
‘‘Hừ, không phải là muốn tìm một tên chân chó để hầu hạ anh sao, nhà họ Ngụy chúng tôi còn thiếu cái này sao… Chỉ cần anh có thể giúp ông nội tôi chữa bệnh, tôi sẽ đưa anh một biệt thự, lại cho anh năm mươi người hầu để sai khiến!’’
Ngụy Thanh Thư cười lạnh.
‘‘Tôi không muốn biệt thự, cũng không cần mười mấy người hầu, tôi nhìn vị Thanh Thư này cũng rất tốt, rất khôn khéo, cũng không biết ông cụ Ngụy Phó có thể đáp ứng hay không?’’
Trần Lạc Thần nhìn Ngụy Thanh Thư, cười nhạt nói.
‘‘Cái gì? Anh muốn tôi đi hầu hạ anh sao? Anh có bị bệnh không? Tôi là ai, tôi chính là cậu cả của nhà họ Ngụy!’’
Ngụy Thanh Thư buồn cười nhìn Trần Lạc Thần.
‘‘Cái này không thể tốt hơn, mặc dù cháu trai của tôi có chút lỗ mãng, nhưng quả thật cũng khá khôn khéo, tôi cũng đang có ý này!’’
Ngụy Phó cười to nói.
‘‘Cái gì? Ông nội? Chị!’’
Ngụy Thanh Thư uể oải.
‘‘Thanh Thư, sau này cháu cứ lưu lại ở bên cạnh cậu Trần, cậu Trần bảo cháu đi hướng đông thì cháu không thể hướng tây, bảo cháu làm cái gì thì cháu cứ làm cái đó! Cho dù là làm trâu làm ngựa!’’
Ngụy Phó nói.
‘‘Cháu?’’
‘‘Làm sao? Ngay cả lời của ông nội cháu cũng dám không nghe?’’
Ngụy Phó giận dữ.
Ngụy Thanh Thư cắn răng: ‘‘Được rồi, cháu nghe lời ông nội!’’
Nói xong, Trần Lạc Thần gật đầu, sau đó mang Ngụy Phó đến một căn phòng khác.
‘‘Đại sư Tả, người trẻ tuổi này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của ông nội tôi sao?’’
Mà cô gái lạnh lùng lúc này hỏi.
Luôn cảm giác người này còn rất trẻ.
‘‘Ha ha, cô Thanh Âm quá lo lắng, đại sư huynh nhà tôi nói có thể trị thì nhất định có thể trị, cũng không nhìn một chút xem sư phụ của chúng tôi là người như thế nào, nói thật, lúc trước Tả Trung Đào tôi chính là một tên du côn lưu manh, nhưng sau khi đi theo sư phụ, chỉ có một tháng đã thoát thai hoán cốt, cuối cùng học được một thân y thuật, đây cũng chỉ là sư phó truyền thụ một chút y thuật ngoại môn mà thôi!’’
‘‘Mà tất cả những gì đại sư huynh học được đều là tinh túy của sư phó, trong nội môn đại sư huynh đã đi theo sư phó hơn nửa năm! Là sư phó mỗi ngày đích thân truyền thụ!’’
Tả Trung Đào cảm khái nói, trong ánh mắt toát ra ghen tị nồng đậm.
‘‘Vậy sư phó của mấy người là ai?’’
Ngụy Thanh Âm vừa hỏi.
‘‘Không thể trả lời!’’
Tả Trung Đào lắc đầu nói.
Mà đợi đến hai giờ sau.
Cửa phòng, mở ra …