Anh gửi cho chị một tin nhắn.
“Thật là, đại hội của gia tộc nhà họ Trần các anh từ khi nào lại thiếu nghiêm cẩn như vậy? Sao loại người nào cũng có thể vào đây, anh xem ngươi này chật vật thế nào này!”
Người nói chuyện là một người phụ nữ ngồi bên cạnh Trần Lạc Thần.
Mặt đánh phấn rất dày.
Trắng đến độ Trần Lạc Thần phải liếc nhìn.
“Hừ, còn tưởng rằng gả về nhà họ Trần tiếng tăm lừng lẫy sẽ nhìn thấy ai ai cũng là người tài giỏi xuất chúng, không phú cũng quý, ai ngờ lại ngồi cùng bàn với người như vậy.”
Người phụ nữ nhỏ giọng càu nhàu.
Hiển nhiên cô ta được gả vào nhà họ Trần, chẳng qua hơi chướng mắt Trần Lạc Thần, cảm thấy anh ngồi bên cạnh cô ta sẽ khiến cô ta hơi mất mặt.
Cô ta cố ý nói cho Trần Lạc Thần nghe được.
“Được rồi, bớt vài lời đi, tuy rằng ai ai trong gia tộc cũng là kẻ có tiến, những cũng không thiếu một số người thấp kém thô bỉ, thậm chí còn có loại người mang tâm lý nhà giàu mới nổi nữa, cho nên em đừng để ý!”
Ông xã của cô ta giải thích.
Người này chắc chắn cũng cảm thấy Trần Lạc Thần ngồi cùng bàn với họ sẽ có chút mất mặt.
Mấy người nói chuyện với nhau, thầm trào phúng Trần Lạc Thần.
Bởi vì nhóm Trần Băng Băng đang ở bên cạnh Trần Lạc Thần.
Hơn nữa, đôi vợ chồng kia lại còn nói rất lớn tiếng.
Cô ta lập tức nhíu mày nói: “Một con hát đê tiện cũng xứng chỉ tay bình phẩm người nhà họ Trần chúng tôi sao? Cũng không soi xem mình là cái hạng gì!”
“Cô nói gì? Cô nói ai đê tiện hả?”
Mà cô gái vừa vừa nghe đã biết Trần Băng Băng nói cô ta nên lập tức lạnh lùng hỏi.
“Nói ai trong lòng không tự biết sao? Giả vờ lên mặt gì hả?”
Nữu Nữu cũng cười lạnh nói.
Trông cô ta như từng có chút thù hận với người phụ nữ kia.
“Được rồi, đừng cãi nhau với họ nữa!”
Lúc này, người đàn ông kịp thời khuyên can bà xã của mình.
“Hừ, anh đấy, anh nhìn xem anh ở nhà họ Trần to lớn như vậy lại chẳng có địa vị gì. Hai người bọn họ chỉ là phụ nữ, lần trước chúng ta cùng ra nước ngoài, hai người họ được hưởng sự tiếp đãi tốt nhất, còn chúng ta thì sao? Chỉ được tiếp đón cấp khách quý, còn kém hơn hai người họ một bậc! Bây giờ bọn họ lại nói em như vậy, anh cũng không dám phản bác lại!”
Cô gái bất mãn nói.
“Haizz, hết cách rồi, ai bảo mạch hệ của hai người đó lớn hơn anh một bậc chứ. Nhà họ Trần chúng ta có rất nhiều quy củ, cấp bậc mạch hệ phân chia rất rõ ràng, bởi vì mạch hệ sẽ đại diện cho vai vế!”
“Giống như thiếu chủ vậy, ngay cả ông nội anh thấy cậu ấy cũng phải khom lưng hành lễ!”
Người đàn ông bất đắc dĩ giải thích.
“Vậy thiếu chủ Trần thì sao? Anh có quen biết không? Anh phải làm thân với thiếu chủ Trần một chút, sau này cậu ấy chính là người thừa kế của nhà họ Trần đấy!”
Cô gái vội vàng nói.
“Haizz, hôm nay thiếu chủ mới trở về gia tộc, đại hội từ đường lần này tổ chức lớn như vậy là vì cậu ấy, sao anh có thể kết bạn được!"
Người đàn ông nản lòng nói.
“Hừ, vô dụng vô dụng, quá vô dụng!”
Cô gái kiêu ngạo nói.
Hiển nhiên vừa rồi khi Trần Băng Băng dẫn Trần Lạc Thần tới, cô ta đã nhìn thấy.
Bây giờ Trần Băng Băng dẫn người này về bàn của mình, chính là cố ý hạ nhục mình.
Người phụ nữ càng nghĩ càng tức giận.
“Hừ, cho tôi đổi chỗ ngồi, tôi rất không muốn ngồi gần anh ta. Trông anh ta ăn mặc kìa, đồ mặc trên người từ trên xuống dưới cũng chẳng nổi một vạn tệ, chắc là con riêng của nhà họ Trần rồi, đúng là ghê tởm mất mặt!”
Cô ta nhìn thoáng qua Trần Lạc Thần, nói.
Sau đó cô ta đứng dậy.
Nhưng đúng vào lúc này.
Người phụ nữ bỗng a một tiếng.
Thì ra vừa rồi lúc cô ta vẫn luôn quơ chân múa tay cãi nhau với Trần Băng Băng.
Lán váy dài của chiếc váy cô ta đang mặc không khỏi bay sang chỗ Trần Lạc Thần.
Mà Trần Lạc Thần cũng thật sự không chú ý, hình như chân anh dẫm nhẹ một chút xíu lên làn váy của cô ta.
Chuyện này vốn chẳng có gì.
Nhưng người phụ nữ lại vô cùng tức giận.
“Đồ khốn nạn này, tôi thấy là anh cố ý!”
Người phụ nữ quát lên với Trần Lạc Thần.
“Tôi không cố ý!”
Trần Lạc Thần bất đắc dĩ cười khổ nói.
“Mẹ nó, chính là Trần Băng Băng cố ý dẫn anh tới đây để làm tôi ghê tởm, chế giễu anh như vậy, chính anh không cảm giác được sao? Còn uống nước ở chỗ chúng tôi, cút ngay!”
Người phụ nữ tức giận, cầm lấy ly trà trước mắt Trần Lạc Thần hất lên người anh.
Lá trà dính đầy trên người Trần Lạc Thần.
“Đinh Hương Nhi, cô to gan thật, lại dám vô lễ với người nhà họ Trần như vậy!”
Trần Băng Băng thấy vậy thì lập tức đứng lên quát lớn.
“Vô lễ thì sao? Cô có thể làm gì được nào?”
Đinh Hương Nhi không cam lòng yếu thế nói.
Hai người cãi nhau đã hoàn tòan quên đi tình hình xung quanh.
Bởi vì lúc này xung quang đã sớm trở nên yên tĩnh.
“Em trai!”
Chỉ vì một người phụ nữ đã đến.
Sau khi giọng nói trong trẻo này vang lên, Đinh Hương Nhi và Trần Băng Bằng đều yên tĩnh lại.
Bởi vì người phụ nữ này là cô cả nhà họ Trần – Trần Bạch Lan.
“Chị!”
Trần Lạc Thần vừa lau nước trà trên người mình, vừa bất đắc dĩ gọi.
“Chị?”
Tình cảnh này cũng làm mọi người ở xung quanh đều sững sờ.
Không ngờ anh ta lại gọi Trần Bạch Lan là chị, vậy anh ta là ai?
“Ai làm? Ngay cả thiếu chủ nhà họ Trần cũng dám sỉ nhục, tôi thấy kẻ này chán sống rồi!”
Trần Bạch Lan lạnh giọng quát một tiếng, khiến người nhà họ Trần ở xung quanh đều lạnh run.
Mà Đinh Hương Nhi và Trần Băng Băng đều trợn trừng mắt.
Vẻ mặt không thể tin nổi.
Cái gì?
Thiếu chủ nhà họ Trần?
Anh ta... anh ta lại là thiếu chủ nhà họ Trần.
Đinh Hương Nhi thấy da đầu tê rần.
“Tôi... cô cả, rất xin lỗi, tôi... tôi không biết!”
Đinh Hương Nhi đột nhiên lắc đầu.
“Cô? Cút cho tôi!”
Trần Bạch Lan lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng, tôi đi ngay bây giờ đây!”
Đinh Hương Nhi biết mình chọc phải phiền toái lớn rồi, cũng không dám ở lại thêm mà vội vàng xoay người muốn chạy.
“Đứng lại! Tôi bảo cô lăn, chẳng lẽ còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?
Trần Bạch Lan lại nói.
Nghe được từ lăn này, Đinh Hương Nhi nháy mắt hiểu ra nó có ý nghĩa gì.
Lăn khỏi nhà họ Trần, từ đây không còn là người nhà họ Trần nữa.
Tuy rằng hối hận, nhưng bây giờ hơn hết là cô ta đang thấy vô cùng hoảng sợ.
Cuối cùng, ngay trước mặt mọi người, cô ta nằm rạp xuống đất, thật sự lăn ra ngoài.
“Đi thôi Lạc Thần, chúng ta đi lên!”
Lúc này Trần Bạch Lan mới cười nhìn Trần Lạc Thần.
Mà đám Trần Băng Băng đều cùng bịt kín miệng mình, không dám thở mạnh.
Lúc nãy, Trần Băng Băng còn nghĩ anh ta là người thành thật nên cô ta đã bắt nạt anh ta, còn bắt anh ta nhặt bóng cho mình hai mươi phút.
Nhưng không ngờ thật phận thật sự của anh ta lại đáng sợ như vậy!
“Anh ta chính là thiếu chủ nhà họ Trần, cậu Trần – Trần Lạc Thần.”
Theo từng bước chân lên đài cao của Trần Lạc Thần, phía dưới cũng không ngừng bàn tán.
Tiếp sau đó là những tràng pháo tay như sấm.
Cậu Trần về rồi!
Vợ chồng Trần Cận Đông cũng vui vẻ đứng lên, không nói gì, bởi vì không gì có thể làm họ vui vẻ hơn so với việc gặp lại con trai.
“Ba! Mẹ!”
Trần Lạc Thần nhìn thấy ba mẹ đã một năm nay không gặp đang tiến lại gần, hốc mắt anh cũng trào dâng nước mắt, bước nhanh về phía họ.
“Con trai, con trở về rồi, sau này cả nhà ta cuối cùng có thể đoàn tụ ở bên nhau rồi!”
Trần Cận Đông vỗ thật mạng lên bả vai Trần Lạc Thần.
Cả nhà đương nhiên cùng nói chuyện nhà một lát.
“Đúng rồi Lạc Thần, mấy năm nay ba mẹ vẫn luôn nuôi dạy con trong sự nghèo khó ở bên ngoài, từ trước đến nay có một người vẫn chưa giới thiệu với con!”
Lúc này, mẹ Dương Ngọc Bình kéo tay Trần Lạc Thần, nhìn về phía cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang ửng hồng đứng bên cạnh.
“Mẹ, vừa rồi chúng con đã gặp nhau!”
Còn chị Lam thì sao, lúc này cô ta đang nhìn Trần Lạc Thần, đứng dậy, dịu dàng nói.
“Mẹ?”
Mà nghe thấy vị chị Lam này gọi mẹ mình là mẹ, Trần Lạc Thần sửng sốt...
- ------------------