Nhặt túi văn kiện lên.
Văn Đào lạnh lùng cười: “Chậc chậc chậc, xinh đẹp thế này mà lại chết thì thật đáng tiếc. Các anh em, dẫn cô ta về, tối nay cậu đây muốn ăn mặn! Đợi tôi sảng khoái xong sẽ cho các cậu!”
“Ha ha ha, được được cậu Đào!”
Còn cô gái, nhìn Văn Đào bằng ánh mắt ác độc, sau đó móc một con dao ngắn từ trong ngực ra.
Muốn tự sát.
Nhưng lại bị Văn Đào đánh gãy.
“Muốn chết à? Ha ha, tôi cứ không cho cô chết đấy, tôi muốn hành hạ cô từ sống cho đến chết, ha ha”
Văn Đào cười hung ác.
Ngay khi cô gái rơi nước mắt tuyệt vọng.
Vù vù và… Bất ngờ từ nơi xa xôi, truyền đến tiếng của máy bay trực thăng.
Ước chừng khoảng ba mươi mấy cái, chậm rãi hạ xuống, bao vây đám người Văn Đào.
“Tình huống gì đây?”
Văn Đào kinh ngạc.
Đợi sau khi máy bay trực thăng hạ xuống.
Có rất nhiều người mặc áo đen đi xuống, đang hờ hững nhìn bọn họ.
“Bạn à, các anh là người bên nào vậy? Hình như tôi chưa từng gặp, cha tôi là Văn Hải của Hải Dương!”
Văn Đào thấy đoàn người có khí thế bất phàm, lập tức vội hỏi.
Lúc này, cánh cửa của chiếc máy bay trực thăng ở giữa được một bàn tay mở ra.
Lúc này, Văn Đào mới nhìn thấy.
Bên trong khoang máy bay, một người đàn ông mặc comle đang ngồi trên đó thản nhiên uống rượu vang.
Còn cô gái sau khi nhìn rõ thì kích động phát khóc.
“Tiên sinh, cuối cùng anh cũng trở về.”
Người thanh niên đó chính là Trần Lạc Thần.
Còn cô gái này, đúng là Thanh Ngọc, người đi bên cạnh Trần Lạc Thần.
Ngay sau đó, Thanh Ngọc khóc lớn, chạy sang chỗ Trần Lạc Thần.
Còn Trần Lạc Thần, nhìn thấy Thanh Ngọc bị liên lụy chịu đau khổ. Trong lòng anh không khỏi đau lòng.
“Thanh Ngọc, cô chịu khổ rồi. Đừng sợ, tôi về rồi đây!”
Trần Lạc Thần nói xong, kéo cô lên máy bay.
Thanh Ngọc kéo cánh tay của Trần Lạc Thần không chịu buông.
Nhưng không biết vì sao, nửa năm không gặp, Thanh Ngọc ngày nhớ đêm mong. Nhưng lần này gặp Trần Lạc Thần lại cho cô một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng bây gið cô không kịp suy nghĩ nhiều.
“Anh Trần , Văn Hải trở về rồi. Hôm nay bọn họ đã bắt Trương Long, Trương Hổ, tổng giám đốc Sơn đi, còn cướp đoạt tài sản của chúng ta. Mấy người Thanh Lan cũng bị đưa đi rồi. Những cái này là những văn kiện về những sản nghiệp cuối cùng của chúng ta!”
Thanh Ngọc cầm túi văn kiện, cô liều mạng muốn bảo vệ tài sản cho Trần Lạc Thần.
“Vừa nãy tôi đã bảo bác Hùng đi điều tra. Tôi đã biết chuyện rồi, là do tôi không tốt, tôi đã biến mất nửa năm trời!”
Trần Lạc Thần lau nước mắt cho cô.
“Mẹ nó, hóa ra là ông chủ của Thiên Thành, đừng có mà ở đó tôi tôi em em nữa. Anh trở về rồi thì vừa hay, thu thập hết một lượt luôn, để cho tổng giám đốc Hải đỡ phải ra tay!”
Lúc này, một tên cao to lực lưỡng sắng giọng nói.
Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời.