Chương 1
Đông Hoang!
Đỉnh núi Sơn Đông!
Trần Quân Văn hiên ngang đứng đó, gió rét buốt lạnh như đao cứa lên mặt anh.
Anh đứng đấy bất động!
Không hề di chuyển!
Dưới người anh, một bia mộ khắc kim cương đang sừng sững ở đó.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Trần Quân Văn đã trở thành tướng, mà người trên bia mộ lại vĩnh viễn hóa thành thây khô!
Trần Thiên Hạo!
Trần Quân Văn dùng đôi tay phủ đầy vết chai sạn của mình nhẹ nhàng lau bức ảnh trắng đen giống mình y như đúc trên bia mộ.
“Người anh em, kẻ địch đã bị tiêu diệt, non sông đã quy về một mối. Hôm nay anh đến để tạm biệt chú!”
Anh vẫn nhớ trong vạn quân, hai người đã chiến đấu quả cảm, lấy mạng vô vàn kẻ địch!
Anh còn nhớ, khi hai người cùng hợp lực đối mặt với cả triệu quân địch, họ cùng nhau cười lớn hát vang!
Anh còn nhớ, hai người họ cùng nhau uống rượu, chém mấy vạn địch!
“Đại ca, về sau em không thể ở bên anh được rồi”.
Một thanh trường đao lao đến!
Trận chiến đó, họ đã giết được cả triệu kẻ địch!
Cả trăm ngàn quân đều bị giết sạch!
Trần Quân Văn người được phong là Đông Hoang Thần Vương, cùng xưng huynh gọi đệ với người nắm quyền của Đế Đô.
Người anh em của anh vĩnh viễn ở lại nơi này.
“Người anh em, chú từng nói, người mà chú không yên tâm nhất trong gia đình chính là mẹ mình. Từ nay về sau, anh sẽ thay chú báo hiếu!”
“Có anh có em, gia đình mới trọn vẹn!”
“Có nhà mới có nước!”
“Người anh em của tôi, tổ quốc của tôi!”
Sau khi uống hết một bình rượu đục, Trần Quân Văn từ đó không tồn tại, trên thế giới chỉ còn Trần Thiên Hạo.
“Vương của tôi, tất cả đã được chuẩn bị ổn thỏa, chúng ta xuất phát được chưa ạ?”, người đứng đằng sau là một trong tứ đại Thiên Vương, Tây Lăng Vương Chu Tước khom người nói.
“Lên đường!”
Trần Thiên Hạo quay người, bước từng bước lớn rời đi.
Ba ngày sau, Trần Thiên Hạo mặc quân phục xuất hiện ở trạm xe Nam Thành.
Chu Tước đi sát theo sau.
“Vương của tôi, tôi đã điều tra hết tất cả gia đình trong Nam Thành rồi”.
“Nhà họ Trần là gia tộc hạng ba ở Nam Thành, lập nghiệp nhờ ngành bất động sản”.
“Nhà họ Trần có ba anh em, bố của ngài là con trưởng trong nhà. Hai mươi năm trước khi việc làm ăn buôn bán vừa khởi sắc, đột nhiên gặp tai nạn xe nên qua đời, chỉ để lại bà Trần một mình gánh vác”.
“Bây giờ ông hai là người nắm giữ toàn bộ gia tộc, định đuổi bà Trần ra khỏi nhà”.
“Còn có chuyện này sao?”, Trần Thiên Hạo lập tức nổi giận, trông vô cùng tàn độc.
Khiến mọi người xung quanh bất giác phải lùi về sau.
Một gia tộc hạng ba nhỏ bé mà lại xảy ra chuyện như vậy.
Anh cả gặp chuyện qua đời, người làm em không những không giúp chị dâu mà còn định đuổi bà lão đã mất đi đôi mắt ra khỏi nhà.
Trần Thiên Hạo là người rất trọng tình nghĩa anh em, trong lòng vô cùng tức giận.
Loại người này mà rơi vào tay anh, anh sẽ dùng một chưởng đập chết!
Anh nắm chặt nắm đấm, sau đó hỏi tiếp.
“Còn những chuyện khác thì sao?”
“Những chuyện khác…”
“Là liên quan đến người vợ chưa cưới của ngài, Lưu Tiểu Nguyệt”.
Trần Thiên Hạo nhíu mày.
Báo hiếu với mẹ thì được, còn vợ….