Chương 231
Đánh bay một đám cảnh sát chống bạo động.
Trần Thiên Hạo sức cùng lực kiệt, lùi đến cửa, thở hổn hển.
Trần Vĩnh Khang đứng cạnh bà Trần canh gác ở cổng, Trần Vĩnh Hằng cuối cùng không chịu nổi xông lên, chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.
“Muốn bắt con trai nhà họ Trần bọn tao, nhất định phải đạp lên xác tao”.
Vừa nói xong.
Đối phương liền tung cước, hai người ôm ngực ngã xuống đất.
“Chú hai, chú ba!”
Trần Thiên Hạo lo lắng nhìn họ.
Trước đây anh luôn khinh thường hai người họ. Bây giờ họ lại lao đến trước đám cảnh sát chống bạo động như vậy.
Họ khiến anh rất cảm động.
“Muốn bắt con trai Thiên Hạo của tôi, phải bước qua xác bà lão này đã”.
Bà Trần chống gậy lao ra, run rẩy đứng chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.
Một cái gậy sắt đen ngòm đập xuống.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo thay đổi.
Anh tung người phi ra, đạp vào lồng ngực tên kia.
“Muốn chết!”
Hai người Chu Tước và Bạch Hổ ào ào lấy ra vũ khí, bọn họ biết Trần Thiên Hạo muốn giết người rồi.
“Mẹ!”
Trần Thiên Hạo đỡ bà Trần, muốn đưa bà ngồi xuống.
Nhưng bà Trần kiên cường đẩy anh ra.
“Thiên Hạo, hôm nay hãy để mẹ bảo vệ con”.
“Ai dám động vào con trai bà, bà đây sẽ liều mạng với người ấy”.
Nói xong liền bắt đầu vung gậy, lao đến đám người kia.
Hốc mắt Trần Thiên Hạo ửng đỏ, nước mắt dâng trào.
Anh cõng bà lên.
“Mẹ, để con làm đôi mắt của mẹ, chúng ta cùng liều mạng với mấy tên này”.
Cùng lúc đó, Chu Tước và Bạch Hổ lao vọt tới trước, chắn trước mặt Trần Thiên Hạo và bà Trần.
Một giây sau.
Phía sau đội phòng chống bạo đống vang lên tiếng xôn xao cực lớn.
Một giọng nói già nua vang lên.
“Muốn bắt Trần Thiên Hạo, trước hết phải bước qua xác bọn tao”.
Sau đó tiếng đánh nhau truyền đến.
Trần Thiên Hạo sửng sốt, cõng bà lên bậc thang.
Chỉ thấy một đoàn quân đen ngòm lao qua đám cảnh sát để mở đường máu.
Dẫn đầu xông lên!
Là một ông lính già cụt tay, mặt đầy máu xông lên phá tan mọi trở ngại.
Hai người.
Ba người.
Ngày càng có nhiều lính già xuất hiện.
Ước chừng hơn trăm người.
Họ cả người đầy vết thương, chắn trước cửa đại viện nhà họ Trần.
Chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo cảm động, nước mắt lăn dài.
“Cảm ơn!”
“Cảm ơn mọi người!”
Mấy người lính già mặt mày nghiêm túc, bày trận đón địch.
Đợt tấn công lần này khiến cho đội phòng chống bạo động nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.
Đối mặt với đám lính già sức lực không hề giảm, bọn họ có hơi luống cuống.