Chương 51
“Lưu Cảnh Minh, uổng cho ông là một thằng đàn ông”.
“Đúng là vô dụng!”
Bà Trần lớn tiếng quát rồi chống gậy đi vào trong phòng.
Lưu Cảnh Minh xịu mặt ủ rũ.
Sao ông ta lại không muốn làm một người đàn ông mạnh mẽ đầu đội trời chân đạp đất.
Làm một người bố có thể che chắn phong ba cho con gái.
Ông ta cắn chặt răng nhìn theo bóng người của Trần Thiên Hạo đang xa dần.
Thầm nghĩ nếu mình đã quyết định trở mặt Lưu Mỹ Lệ thì còn cần quan tâm gì đến thân phận tài sản nữa.
Cùng lắm thì, mất hết cũng được.
Còn tốt hơn là ngày nào cũng phải nhẫn nhục chịu đựng.
Ông ta hạ quyết tâm đuổi theo.
Tại đại viện nhà họ Lưu.
Toàn bộ các cánh cửa đều được mở toang.
Lưu Bá Thiên ngồi trước chiếc bàn vuông bằng gỗ táo ở chính giữa.
Phía sau lão ta là đông đảo các bậc cha chú và một vài thanh niên tiêu biểu của nhà họ Lưu.
Đồng thời, hai ông lớn có máu mặt là Tiền Quán Bằng và Châu Minh cũng nhận lời đến làm chứng.
Tiền Quán Bằng còn dẫn theo đứa cháu trai ngốc của mình là Tiền Cẩm.
“Ông nghĩ thằng ranh nhà họ Trần kia có dám đến không?”
Ông ta châm chọc hỏi.
Mặc dù thực lực của nhà họ Trần lớn hơn hẳn một gia tộc hạng ba.
Nhưng ông ta cũng không tin Trần Thiên Hạo có thể mang thư của chiến thần Đông Hoang tới.
Vậy nên hôm nay ông ta có ý đồ riêng.
Dẫn theo đứa cháu trai ngốc của mình đến.
Để lập hôn ước với Lưu Tiểu Nguyệt trước mặt mọi người.
Sỉ nhục Trần Thiên Hạo một phen.
Đương nhiên ông ta cũng từng được chứng kiến sức mạnh của anh nên lần này còn cẩn thận dẫn theo sát thủ do nhà họ Tiền bồi dưỡng nên.
Nếu anh không đến thì coi như chưa đánh đã thắng.
“Chỉ cần nó dám đến, tôi sẽ khiến nó có đi mà không có về”.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Lưu Bá Thiên lạnh lùng quét qua cổng lớn.
Châu Minh lại lặng lẽ thưởng thức trà ngon, không nói lời nào.
E là những người đang có mặt ở đây đều không biết thực lực thực sự của Trần Thiên Hạo là như thế nào.
Đến cả Tiền Quán Bằng dù đã mấy lần chịu thiệt từ anh nhưng vẫn không ý thức được đắc tội anh sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề ra sao.
Điều Châu Minh cần làm chính là tranh thủ giờ phút quan trọng, đứng ra nói giúp Trần Thiên Hạo.
Chỉ là làm màu chút thôi, cũng chẳng đem lại tác dụng gì lớn.
“Trần Thiên Hạo đến rồi”.
Người giúp việc nhà họ Lưu gào lên thông báo, trái tim mọi người lập tức siết chặt vì căng thẳng.
Đám người nhao nhao nhìn ra cánh cổng đang rộng mở của đại viện.
Một bóng người cao lớn sải bước đi vào.
Hai mắt anh sáng rực như đuốc, gương mặt cương nghị, bộ vest màu đen bó sát trên người, tôn lên dáng người khỏe khoắn, cơ bắp cuồn cuộn.
Mỗi một bước đi của anh đều vang dội như tiếng chuông gõ thẳng vào lòng mọi người.
Bên cạnh anh là Lưu Tiểu Nguyệt dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, tràn đầy lo lắng.
Phía sau là Chu Tước mặc toàn thân đen tuyền.
Tiếp nữa là Lưu Cảnh Minh đang xoắn xuýt tay chân.
“Tiếc thật. Nếu thằng nhóc trong đội quân Đông Hoang này sinh ra trong nhà họ Lưu thì tốt biết mấy”.
Lưu Bá Thiên nhìn sang với ánh mắt tán thưởng.
“Lưu Cảnh Minh, đồ khốn kiếp nhà ông còn có mặt mũi bò về hả? Cút ra ngoài cho tôi”, Lưu Mỹ Lệ trông thấy Lưu Cảnh Minh xuất hiện, cơ thể đẫy đà tức thì xông tới giơ tay định đánh người.