Chương 95
“Mẹ kiếp, không hiểu ông nói gì à? Cút nhanh!”
“Nhớ, không được chọc giận bất kì ai. Phải nhớ đấy!”
Hải Đại Phú bàng hoàng cúp điện thoại.
Hắn ta biết trong ngân hàng có gắn camera kết nối với phòng giám sát ở trụ sở chính.
Chắc chắn Tưởng Đại Vi biết chuyện vừa xảy ra.
Vậy mà sếp lại sốt sắng lệnh cho mình rời khỏi đây.
Rốt cuộc người này có lai lịch gì? Thế lực đứng sau hắn mạnh đến nhường nào?
“Rút lui!”
Giám đốc chỉ biết trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra.
Hải Đại Phú hối hả cho tất cả cấp dưới của mình rút quân.
“Cái gì, chuyện gì đang diễn ra thế?”
“Sao không bắt cậu ta chứ!”
Giám đốc mặt như đưa đám.
Ông ta đành tiếp tục công việc của mình trong bất mãn.
Một giờ sau.
Tất cả giao dịch đã được hoàn thành, các cựu quân nhân hết lời cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Một bộ phận còn quyết định ở lại đồng cam cộng khổ với anh.
Trần Thiên Hạo chỉ ôn hòa cười.
“Cháu còn có chuyện phải xử lý nên không có thời gian ở lại tiếp các bác”.
“Để khi khác nhé, rảnh rỗi rồi cháu mời các bác một bữa”.
Anh cười tạm biệt với các cụ.
Chờ họ đi hết, Trần Thiên Hạo ném giám đốc ra khỏi văn phòng rồi ngồi trên ghế.
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Nhưng cô không đến gần.
Vì cô biết Trần Thiên Hạo cũng là một quân nhân.
Thế nên anh không thể chấp nhận cảnh ngộ của những người đã giải ngũ.
“Thiên Hạo, anh đừng buồn”, Lưu Tiểu Nguyệt an ủi anh qua cánh cửa.
Một người đàn ông hốt hoảng vào trong.
Lưu Tiểu Nguyệt chú ý đến người đó.
Sự hiện diện của ông ấy làm cô giật cả mình.
“Phó thống lĩnh Tưởng! Sao ông ấy lại tới đây?”
“Chẳng lẽ là…”
Cô không muốn nói hết, vì cô biết Thiên Hạo sắp bị họ giải đi rồi.
“Cô Lưu, chúng tôi có công chuyện phải làm, phiền cô rời khỏi đây một lát”.
Tưởng Đại Vi phất tay cho hai binh lính sau lưng đi lên kéo Lưu Tiểu Nguyệt ra ngoài mặc cho cô vô cùng tuyệt vọng.
Rồi vội vã đi vào văn phòng.
Vừa vào, anh ta đã thấy Trần Thiên Hạo đang ngồi trên ghế, nét mặt đầy buồn bã.
Tim Tưởng Đại Vi giật thót.
Anh ta đi lên mấy bước rồi quỳ xuống đất.
“Vương, để ngài chịu khổ rồi”.
Trần Thiên Hạo thẫn thờ nhìn về phía trước như người mất hồn.
Anh lạnh lùng cất lời.
“Thấy những cựu quân nhân kia, tôi vô cùng xót xa”.
“Nền móng của nước nhà tuy đã già nhưng tinh thần bất khuất hãy còn đó!”
“Vương!”
“Là lỗi của tôi, tôi sẽ nghiêm khắc kiểm điểm ạ”.
Trần Thiên Hạo đứng dậy.
“Không phải đơn giản là chỉ kiểm điểm thôi đâu”.
“Lập tức ra thông báo yêu cầu tất cả tổ chức tham gia đấu thầu bỏ vốn xây nhà cho các cựu quân nhân”.