Chương 41
“Xin tha mạng, xin tha mạng”.
“Còn nhớ câu tôi hỏi không?”, Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.
Anh cầm điếu thuốc trong tay, dí thẳng vào giữa trán hắn.
Tên mặt sẹo bị bỏng đau điếng người, chỉ biết cắn răng chịu đựng, không dám kháng cự lại.
“Nhà họ Tiền, là nhà họ Tiền sai tôi đến đây”.
“Nhưng tôi không phải người nhà bọn họ”.
“Có muốn sống nữa không?”, Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.
“Muốn”, tên mặt sẹo vội gật đầu.
Nhưng sau đó lại tự thấy chưa đủ thành khẩn, vội vàng dập đầu xuống đất vài cái.
“Thế thì làm chó cho tôi, tôi sẽ cho anh con đường sống”.
“Vâng, tôi nguyện làm chó cho cậu chủ”, Vương mặt sẹo gật đầu lia lịa.
“Muốn làm chó cho tôi thì trước hết cũng phải xem anh có giá trị gì không đã”, Trần Thiên Hạo lấy mũi chân hếch cằm của Vương mặt sẹo lên.
Tên mặt sẹo lo sợ, khẽ ngẩng đầu lên nhưng mắt hướng xuống dưới, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Cậu chủ, tôi còn có giá trị, tôi biết rất nhiều thông tin của nhà họ Tiền”.
“Nói đi!”, Trần Thiên Hạo quay lưng về phía Vương mặt sẹo, châm một điếu thuốc khác.
“Ở khu Sùng Văn này, làm tay sai cho nhà họ Tiền, ngoài tôi ra còn có hai thế lực khác nữa”.
Trần Thiên Hạo vứt thẳng điếu thuốc trong tay xuống đất, nét mặt vô cùng lạnh lùng.
“Ngay lập tức triệu tập tất cả người của anh, bắt hết những người đó lại cho tôi”.
Tên mặt sẹo gật đầu, không còn bận tâm đến nỗi đau ở quai hàm nữa, vội cầm điện thoại lên gọi cho thuộc hạ.
Nét mặt Trần Thiên Hạo lộ rõ vẻ nghiêm nghị.
Trong bốn đại gia tộc, sẽ bắt tay từ nhà họ Tiền trước.
Cùng ngày hôm đó.
Ba thế lực ngầm lớn mạnh nhất ở khu Sùng Văn đã có cuộc ác chiến chưa từng có.
Vương mặt sẹo không được tính là thế lực lớn mạnh nhất.
Nhưng ba thế lực đó đều thuộc quyền cai quản của nhà họ Tiền, vốn vẫn làm ăn hòa thuận, không mấy khi xảy ra tranh chấp.
Bất ngờ , Vương mặt sẹo đã loại bỏ được hai thế lực mạnh hơn hắn.
Bao năm nay, Nam Thành hiếm khi xảy ra các cuộc tranh đấu kịch liệt của ba băng đảng lớn này.
Ngày hôm đó, chuyện này cũng kích động đến cả đội phòng chống bạo động.
Người cầm đầu là Trần Thiên Hạo đang nằm lười ở gác đại viện, Chu Tước đứng ở bên cạnh.
Trước mặt là Vương mặt sẹo đang nơm nớp lo sợ.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”, Trần Thiên Hạo nheo mắt hỏi.
“Thưa cậu chủ, đã giải quyết xong xuôi, hiện giờ, băng đảng khu Sùng Văn này đều sẽ nghe theo lời cậu chủ”.
Vương mặt sẹo đáp.
“Tôi thì khỏi nói đi, sau này, khu Sùng Văn này vẫn là của anh”.
“Anh chỉ cần nhớ là, anh phải phục tùng tôi”.
“Tôi biết”.
“Đương nhiên, chỉ mỗi khu Sùng Văn này thôi thì chưa đủ”.
Đôi mắt Trần Thiên Hạo chợt lóe lên một ánh sáng hung hãn.
“Anh đi điều tra kỹ cho tôi toàn bộ tài sản ở Sùng Văn có liên quan đến nhà họ Tiền đi”.
“Ngày mai, tất cả những địa điểm tổ chức hoạt động đêm của nhà họ Tiền sẽ đều do anh quản lý”.
Vương mặt sẹo khẽ run người, trong lòng bỗng nhiên có chút tiếc nuối vì gặp Trần Thiên Hạo quá muộn.
Ngay cả khi chỉ là một con chó tay sai của anh.
Dẫu vậy, Vương mặt sẹo không chút nghi ngờ, ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân, đừng nói là khu Sùng Văn, có khi ngày trở xưng bá Nam Thành cũng chỉ trong tầm tay thôi.
Lúc này, trong đại viện nhà họ Tiền.
Gia chủ Tiền Quán Thần tức giận đập bàn, đứng phắt dậy.
Ông ta chỉ thẳng vào người trước mặt rồi quát lớn.
“Chuyện này là như thế nào, chú nói cho tôi nghe xem, chuyện này rốt cuộc là sao?”