Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128

“Được rồi, đám công chứng viên rác rưởi này đã giám định xong”.

Một người trong số đó hờ hững lên tiếng.

Lưu Tiểu Nguyệt sốt ruột định mở miệng giải thích lại bị anh kéo lại ngăn cản.

“Không cần giải thích”.

Nói rồi anh bước lên một bước, cầm cốc nước trên bàn hất sạch lên mặt công chứng viên ngồi chính giữa.

Cả khán phòng xôn xao hẳn lên!

Ai cũng kinh ngạc há hốc mồm!

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tại sao đang yên đang lành Trần Thiên Hạo lại hất nước vào mặt công chứng viên?

Chẳng lẽ anh không biết muốn được trúng tuyển đều là do bọn họ định đoạt hay sao?

Khiếp sợ!

Khó hiểu!

Kinh hãi!

Đến cả Lưu Bá Thiên cũng không thể tin vào mắt mình.

Đương nhiên lão ta cũng không thấy bất ngờ với phong cách làm việc của Trần Thiên Hạo.

Nhóc con này có tính cách quá bá đạo, không chịu được ấm ức.

Sợ là bên công chứng viên đưa ra giám định quá thấp nên không nhịn nổi mới làm ra chuyện to gan như vậy.

Lão ta cười thầm trong bụng.

Đúng là thanh niên trẻ tuổi.

Không giữ được tỉnh táo, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt thòi.

“Bố ơi, lần này chúng ta trúng chắc vụ đấu giá khu công nghiệp thành Tây rồi”.

Triệu Vô Cực ngồi bên cạnh khó nén nổi hưng phấn.

“Ừ, lúc đầu bố còn đánh giá cao Trần Thiên Hạo, chuẩn bị thêm phương án dự bị. Nào ngờ thằng nhóc này làm việc xốc nổi quá”.

“Con thật sự không hiểu nổi, tại sao nó gây ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn sống được tới ngày hôm nay. Chẳng lẽ chỉ dựa vào bức tranh chữ kia thôi sao?”

Ông ta vừa nói vừa cười phá lên.

“Cậu, cậu đang cố tình gây chuyện đấy hả?”

“Vệ sĩ đâu, mau đuổi kẻ này ra ngoài”.

“Hủy bỏ tư cách tham dự đấu giá của nhà họ Lưu”.

Lưu Tiểu Nguyệt trơ mắt đứng nhìn cấp bậc công huân hạng hai bị gạch bỏ.

Cô cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.

Bất lực lắc đầu.

“Thiên Hạo, tại sao anh lại làm như vậy?”

Cô cất giọng trách móc.

Cô trông thấy mấy gã vệ sĩ xông tới bèn vội vàng lôi kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.

Để tránh bị cưỡng ép đuổi ra ngoài, trở thành trò cười trước mặt mấy gia tộc lớn kia.

Thế nhưng anh vẫn không thèm nhúc nhích.

Như một ngọn núi vững chãi.

“Thiên Hạo, em cầu xin anh, đừng làm loạn ở đây nữa được không?”

“Chúng ta đã mất mặt đủ rồi”.

Lưu Tiểu Nguyệt dùng sức kéo nhưng anh vẫn không chịu đi, bèn phải buồn bã khuyên nhủ.

Cô biết lúc này có lẽ anh đã nổi giận.

Trước kia đều là người ta cố tình tìm tới gây khó dễ cho bọn họ, anh đánh trả thì cô không có gì để nói.

Nhưng dạo gần đây, anh bắt đầu vô duyên vô cớ trêu chọc thế lực mạnh hơn mình.

Lần trước ra mặt đòi quyền lợi cho lính già giải ngũ tại ngân hàng Đế Phong đã đối đầu với đội quân Đông Hoang.

Bây giờ lại vì không đồng tình với kết quả giám định của công chứng viên mà hất nước vào mặt người ta.

Trần Thiên Hạo ơi là Trần Thiên Hạo.

Đến khi nào anh mới có thể khiến em an tân được đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK