Chương 16
Bên trong có một cuốn nhật ký, còn có cả một chiếc cúc áo mang biểu tượng đặc biệt.
Phía trên cúc áo màu vàng được vẽ một hình đầu sói màu đỏ.
Trần Thiên Hạo đảm nhận nhiệm vụ của chiến thần Đông Hoang, có thể nhìn ra được đây là đồ vật của một tổ chức đặc biệt nào đó.
Tiếp đó là một cuốn sổ màu đen.
Trần Thiên Hạo mở ra xem thử.
Số dư công trình đợt 1 trong hôm nay, ba triệu.
Tiền vật liệu kiến trúc đợt 1 của dự án, thiếu bảy triệu.
Kết toán tiền lương công nhân hai đợt, năm triệu.
Tổng đầu tư dự án vịnh Lam, hai trăm bảy mươi tám triệu.
Phần đằng sau của cuốn sổ bị xé đi, không biết có chứa nội dung gì.
“Đây là đồ vật bố để lại sao?”, Trần Thiên Hạo vội hỏi.
Trong lòng anh chợt có một dự cảm khác lạ, dường như cái chết của ông Trần không chỉ đơn giản là tai nạn giao thông như vậy.
“Không sai, lúc đó bố con đi rất vội vàng, mẹ cũng chẳng nghĩ ngợi gì, cứ tưởng là tai nạn giao thông bình thường”.
“Nhưng về sau, nhà họ Triệu lại khởi kiện yêu cầu bồi thường tiền nợ từ công trình vịnh Lam”.
“Căn cứ vào ghi chép các khoản đầu tư hồi đó của chúng ta, ít nhất cũng phải lên đến một trăm triệu, hơn nữa cũng chưa thu về được chút lợi nhuận nào”.
“Bọn họ còn kiện chúng ta nợ bọn họ một trăm triệu tiền dự án”.
“Chúng ta thua vụ kiện đó, tòa phán toàn bộ lợi nhuận đầu tư liên quan đến dự án vịnh Lam đều thuộc về nhà họ Triệu”.
“Với cả một vài miếng đất ở phía Đông Nam Thành của chúng chúng ta cũng bị niêm phong để đấu giá”.
“Vụ kiện lần đó, chúng ta thua không phục. Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào, mọi chứng cứ có giá trị đều nằm trong tay nhà họ Triệu”.
“Mẹ chỉ nghĩ là bọn họ tranh thủ cơ hội lúc bố con qua đời đột ngột để lợi dụng hợp đồng bắt chẹt”.
“Nhưng sau đó, lúc hạ huyệt bố con, mẹ phát hiện trong tay bố con vẫn nắm chặt chiếc cúc áo này, Còn nữa, cái người tông chết bố con đã nhảy lầu tự tử ngay sau đó mấy ngày”.
Trần Thiên Hạo cau mày, vẻ mặt trở nên tối sầm.
Sợ tội tự sát? Đồ ngu cũng nhìn ra được chuyện này rất có vấn đề.
“Mẹ yên tâm, nhất định con sẽ điều tra rõ chuyện này”.
“Không cần biết là ai, chỉ cần kẻ đó có liên quan đến cái chết của bố, con sẽ tự tay trả thù cho bố”.
Anh căm giận tuyên bố.
Chắc chắn nhà họ Triệu không thể thoát khỏi quan hệ với chuyện này.
Hơn nữa, anh cảm thấy chiếc cúc áo có biểu tượng đầu sói kia không phải là thứ mà một kẻ sợ tội nhảy lầu có thể có được.
Có lẽ vẫn còn bí mật nào đó.
“Ừ!”
Bà Trần gật đầu tỏ vẻ vui mừng.
“Tất cả những kẻ nào đã từng khinh thường sỉ nhục chúng ta, con nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá đắt!”
Chẳng bao lâu sau, Lưu Tiểu Nguyệt bê một chiếc hộp dài màu đen đi tới.
Trần Thiên Hạo không có tâm trạng ngắm tranh chữ. Lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ tới bí mật ẩn giấu đằng sau cái chết của bố mình.
Nhà họ Triệu, và cả kẻ đứng sau sở hữu chiếc cúc áo hình đầu sói kia.
Nhất định phải tìm ra được.
Anh rời khỏi nhà thờ tổ của gia tộc.
Sau khi đến đại viện nhà họ Trần, anh triệu hồi Chu Tước tới.
Đưa chiếc cúc áo hình đầu sói kia cho anh ta.
“Điều tra xuất xứ của chiếc cúc áo này”.
“Ngoài ra, điều tra hết toàn bộ tình hình hiện nay của nhà họ Triệu ở Nam Thành”.
“Nhớ là phải thật nhanh!”
Ánh mắt của anh trở nên âm trầm.