Chương 7
“Về sau, con cứ đánh nó cho mẹ, đánh đến mức nó phải quỳ xuống cầu xin”.
Trần Thiên Hạo mỉm cười. Bà mẹ này có vẻ dũng cảm phết.
Lửa giận không có chỗ để trút.
Nhìn thấy Trần Thiên Hạo vẫn bình an vô sự, Lưu Tiểu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Có điều Trần Thiên Hạo lợi hại như vậy khiến cô hơi bất ngờ.
Cô nhìn ánh mắt của anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Thiên Hạo đã trở nên lợi hại đến vậy sao?
Vậy sau này chắc không có ai dám sỉ nhục họ nữa.
Nghĩ đến đây Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được mỉm cười.
“Ái ôi, suýt nữa thì mẹ quên mất chuyện này”, bà Trần giậm chân một cái.
“Hôm nay, chú hai chú ba muốn cướp gia sản của chúng ta, nhất định không được để họ được toại nguyện!”
“Tiểu Nguyệt, con ở nhà dọn dẹp, mẹ với Thiên Hạo đi một chuyến”.
Bà Trần chống gậy, kéo Trần Thiên Hạo ra ngoài.
Trong phòng họp đại viện của gia tộc.
Lúc này, gia chủ của nhà họ Trần Trần Vinh Khang đang mặt mày âm trầm ngồi trên ghế thái sư.
Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự, những ai đang ngồi đều là những trưởng bối có máu mặt trong nhà họ Trần.
Trước mặt mọi người, Trần Quang Phi ôm khuôn mặt sưng lớn, đang lau nước mũi khóc lóc.
“Bố, bố thấy cái thằng khốn nạn đó đánh con như thế nào rồi đó, bố nhất định phải trả thù cho con”.
“Vớ vẩn”.
Trần Vĩnh Khang nổi giận quát lớn, sự uy nghiêm bùng nổ.
Trần Quang Phi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám nói nữa.
Người ngồi trên ghế là một người đàn ông trung niên tóc bạc phơ lông mày rậm, khuôn mặt tràn ngập sự căm hận.
Ông ta là ông ba nhà họ Trần, Trần Vĩnh Hằng.
“Anh hai, không ngờ mấy năm nay chúng ta lại nuôi phải một con sói mắt trắng”.
Trần Vĩnh Khang mặt đầy phiền muộn, ông ta nhíu mày, sắc mặt đen sì, vô cùng tức giận.
“Anh vốn nể mặt anh cả, không làm khó mẹ con họ. Nhưng hôm nay, Trần Thiên Hạo vừa quay lại đã ra tay ác với con trai anh như này”.
“Không thể nhịn được nữa”, Trần Vĩnh Khang đập bàn lạnh lùng nói.
“Chị dâu đến chưa?”
“Còn chưa đến”, Trần Vĩnh Hằng đáp.
“Chưa đến thì không đợi nữa, xử lý xong tất cả giấy tờ lập tức đuổi họ ra khỏi nhà họ Trần”.
“Tôi xem ai dám!”
Bà Trần được Trần Thiên Hạo đỡ lấy, đi vào trong phòng họp.
Một cao một thấp, đối mặt với những người trong phòng họp, ngực ưỡn cao, tỏa ra khí thế mạnh mẽ không chịu khuất phục.
Đặc biệt là Trần Thiên Hạo, dáng người cao lớn, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, đôi mắt hổ như phát sáng, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tất cả mọi người thấy Trần Thiên Hạo đi tới, ai cũng sững sờ.
Đây là Trần Thiên Hạo gầy yếu năm xưa sao?
Năm năm khiến anh thay đổi đến vậy sao.
Thảo nào anh có thể đánh bay Trần Quang Phi bằng một cái tát như vậy.
Kẻ thù gặp nhau, ai cũng khó chịu.
Trần Quang Phi nhìn Trần Thiên Hạo, sắc mặt trở nên vô cùng cay độc.
“Trần Thiên Hạo, xem tí nữa bố tao xử lý mày thế nào”.
Trần Thiên Hạo trợn mắt, dọa Trần Quang Phi đang ôm mặt lập tức núp ra xa, không dám nói gì nữa.
Trần Vĩnh Khang nhìn thấy tất cả, trong mắt ánh lên sự phiền muộn.
Trần Vĩnh Hằng đảo mắt, cúi đầu bấm ngón tay, nói một cách đầy ẩn ý.
“Chị dâu, anh cả cũng đi hơn hai mươi năm rồi, chị nói xem một người phụ nữ của gia đình cũng nên đi tìm người khác chứ, cần gì phải ở lại nhà họ Trần chúng tôi”.
“Chú ba, chú đừng có nói năng kiểu đấy”.