Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43

“Sau này, hễ là người nhà họ Tiền đến địa bàn của chúng ta thì phải dạy cho chúng một bài học nhớ đời, muốn ăn không phải trả tiền hay muốn ra oai thì cứ đánh cho trận rồi quẳng ra ngoài”.

“Rõ”, bọn họ đồng thanh đáp.

Trần Thiên Hạo nghe điện thoại.

“Thiên Hạo, không hay rồi, có một đám người của đội phòng chống bạo động đến công ty chúng ta kiểm tra, nói bên mình có hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, phải niêm phong công ty”.

“Mẹ đang đối phó với bọn họ”.

Giọng của Lưu Tiểu Nguyệt rất sốt ruột, cũng có thể nghe thấy rõ tiếng ầm ĩ ở đầu dây bên đó.

“Sai người của công ty bảo vệ cho mẹ anh nhé”.

“Nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, anh sẽ hỏi tội bọn họ”.

Cúp máy xong, Trần Thiên Hạo cảm thấy đầu óc ong ong, tê dại.

Chuyện khác anh có thể giữ bình tĩnh được, riêng chuyện liên quan đến mẹ khiến anh yếu lòng.

“Đi thôi!”

Chiếc Lincoln màu đen chạy nhanh như bay vào thành phố với tốc độ 280 km/giờ.

Chỉ chưa đầy năm phút sau, chiếc xe đã đi đến nút giao đường vành đai 3 phố Phục Hưng của Nam Thành.

Lúc này, cả con phố Phục Hưng đều bị giới nghiêm, xung quanh ngã tư túm tụm những người hóng chuyện đang xì xào bàn tán.

Cổng công ty bất động sản Trần Thị ở trung tâm phố Phục Hưng đã bị hơn mười nhân viên mặc đồng phục xanh của đội phòng chống bạo động bao vây.

Trước cửa công ty.

Vóc dáng nhỏ nhắn của bà cụ Trần hệt như một ngọn núi đứng yên bất động.

Đôi mắt bà trống rỗng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người sắp đi vào.

“Bà Trần, bà nên biết là, nếu cố tình cản trở chúng tôi thi hành công vụ sẽ bị coi là phạm pháp đấy”.

Người dẫn đầu đội phòng chống bạo động là một tên mập mặt tròn, để ria mép.

“Hừ! Việc kinh doanh nhà họ Trần chúng tôi vốn vẫn rất cẩn trọng, mấy chục năm nay chưa từng để xảy ra bất kỳ sai sót nào, vậy mà cậu lại khăng khăng là nhà họ Trần chúng tôi trốn thuế, cậu có chứng cứ gì không?”

“Nếu không có chứng cứ thì đừng hòng niêm phong tài sản của nhà họ Trần chúng tôi”.

“Tôi dẫn người đến niêm phong công ty bà, đương nhiên là đã nắm chắc bằng chứng trong tay”.

“Nhưng bà cũng chỉ là một bà lão mù lòa, có đưa ra thì bà cũng chẳng nhìn thấy được, tôi khuyên thật lòng, bà đừng chống đối chúng tôi nữa, không có ích lợi gì đâu”.

“Biết điều thì mau cút khỏi đây đi”.

Tên mập đưa tay miết ria mép, lạnh lùng nói.

Bà cụ Trần đập mạnh chiếc gậy xuống đất, lời nói của bà cụ rõ ràng từng chữ một như hồi chuông cảnh tỉnh.

“Hôm nay, còn bà lão mù tôi ở đây, tôi xem các người ai dám làm loạn”.

“Đúng là bà lão mù không biết thân biết phận, bay đâu, ra tay!”

Mấy người của công ty ban nãy đã bị đội phòng chống bạo động đánh bị thương, ngồi co ro ôm đầu ở góc kêu thảm thiết.

Lưu Tiểu Nguyệt dang hai tay ra, chặn trước mặt bà cụ Trần.

Gương mặt xinh xắn của cô ửng đỏ, tức giận nhìn chằm chằm đám người kia.

Nếu đối phương lại gần một bước, cô ấy sẽ đối đầu với bọn họ.

“Triệu Lão Cửu, đợi con trai tôi đến, tôi sẽ cho các người biết tay”.

“Con trai bà sao?”

“Ha ha ha, con trai bà là cái thá gì chứ, kể cả ông trời có xuống đây thì cũng không thể nào ngăn nổi việc công ty bà bị niêm phong đâu”.

“Vì các người chống người thi hành công vụ, nên cũng sẽ bị bắt đi”.

Triệu Lão Cửu cười khẩy một tiếng.

Mấy người ở gần đó cũng không khỏi than vãn.

Bà cụ Trần đúng là cứng nhắc quá.

Đến nước này rồi, cứ tạm thời nghe lời bọn họ thì mọi chuyện có phải tốt hơn không, sau này có vấn đề gì thì có thể vay mượn, nhờ vả các mối quan hệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK