Chương 26
Anh xuất hiện, hệt như một vị chiến thần cái thế, một uy lực đủ để khiến toàn bộ đám người hít thở không thông chợt ập đến, khiến cả đám không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Ánh mắt anh chan chứa xót xa đau lòng khi nhìn xuống Lưu Tiểu Nguyệt trong vòng tay mình.
Nửa bên mặt cô đã sưng vù, đỏ ửng.
Đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
Một luồng sát khí ngập trời bỗng bùng nổ.
Ôm chặt Lưu Tiểu Nguyệt, Trần Thiên Hạo đi nhanh tới trước mặt Lưu Phong.
Ánh mắt anh chìn chòng chọc vào gã Lưu Phong đang giãy giụa đau đớn trên mặt đất kia, trong đôi mắt chỉ còn một khoảng lạnh nhạt dửng dưng, như đang nhìn vào một người chết.
Ngực Lưu Phong đau đớn muốn chết, miệng liên tục hộc máu tươi.
Nhìn người đàn ông cao lớn khủng bố trước mặt, anh ta sợ hãi tột cùng.
Người này là ai?
Thực lực quá mạnh, mạnh đến không thể tưởng nổi.
“Chết đi!”
Trần Thiên Hạo nhấc chân, đá ra một cước trí mạng hệt như thần binh từ trên trời giáng xuống.
Một cước này, anh đã dồn toàn bộ sức mạnh cả đời, dung hợp cả lửa giận đang phừng phừng trong lồng ngực.
Có thể dễ dàng đoán được, trúng một cước này, Lưu Phong nhất định phải chết.
“Đừng!”
Lưu Tiểu Nguyệt vội níu cổ áo Trần Thiên Hạo, đôi mắt cô lóe lên một tia không đành lòng, vẻ mặt còn có chút kinh hoảng.
“Hôm nay là sinh nhật ông nội em, đừng giết anh ta”.
“Ừ!”
Thu chân lại, Trần Thiên Hạo đặt Lưu Tiểu Nguyệt xuống đất.
“Mặt em còn đau không?”
“Không đau nữa rồi.”
Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu, ánh mắt ngập tràn tình tứ dịu dàng nhìn về phía Trần Thiên Hạo.
Người đàn ông này, chính là thiên thần cưỡi trên đám mây ngũ sắc tới cứu cô.
Cõi lòng đã được hạnh phúc ngọt ngào như mật rót đầy, không còn cảm nhận được bất cứ đau đớn xác thịt nào nữa.
“Anh”.
Trần Thiên Hạo lạnh giọng quát.
Lưu Phong sợ đến độ run lên bần bật.
“Quỳ xuống xin lỗi Tiểu Nguyệt đi”.
“Hiểu ạ”.
Lưu Phong cố nén cơn đau tức lồng ngực, quệt vệt máu tươi dính bên khóe miệng, quỳ xuống dập đầu với Lưu Tiểu Nguyệt.
“Quá nhẹ”.
“Tiếp tục!”
Lưu Phong lại dập đầu.
“Quá nhẹ!”
“Làm lại!”
Lưu Phong lại dập đầu lần nữa.
“Bịch bịch bịch”.
Liên tục dập đầu chục cái vang dội, trán Lưu Phong đã sưng tấy lên, máu tươi tràn ra ướt đẫm.
“Cút đi!”
Nghe được một câu “Cút”, Lưu Phong sợ sệt lồm cồm bò lên chạy thẳng về phía đại viện.
Lưu Tiểu Nguyệt nhìn Trần Thiên Hạo một cái, ánh mắt đầy lo âu.
“Chúng ta đi thôi”.
Cô bước tới, khom người nhặt tranh chữ rơi trên đất lên.
“Đi à?”
“Tới thì cũng đã tới rồi, vì sao phải đi?”