Chương 31
Gương mặt Lưu Bá Thiên đã trở nên dữ tợn, lão ta tức tối đến run cả người.
Tên ranh Trần Thiên Hạo này đã dẫm đạp lên thể diện của nhà họ Lưu lão ta ngay trước mặt các thế lực lớn nhất của toàn bộ Nam Thành.
Lão ta làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này?
“Từ từ đã!”
Lưu Bá Thiên đứng lên.
Trần Thiên Hạo dừng lại.
“Tên nhóc họ Trần kia, cậu uy phong ghê nhỉ”.
“Cậu tưởng rằng lên mặt nói quàng nói xiên ở nhà tôi xong là có thể ung dung ra khỏi đây chắc?”
“Nếu không thì còn thế nào?”, Trần Thiên Hạo quay người lại, nheo mắt nhìn Lưu Bá Thiên.
“Tự chặt đứt hai tay, bò ra khỏi nhà họ Lưu”.
“Ha ha ha, trước giờ còn chưa có ai dám nói chuyện với tôi như thế đâu”.
“Nếu tôi không chịu thì sao?”, Trần Thiên Hạo bỗng híp mắt, hỏi.
“Chuyện đến nước này, không phải do cậu nói không chịu là được”.
“Tào Dương”.
Lưu Bá Thiên vừa gọi một tiếng “Tào Dương”, lập tức, một người đàn ông vạm vỡ nãy giờ vẫn ngồi ở một bàn trong góc hùng hục ăn uống đã buông đôi đũa trên tay xuống.
“Cậu ra đây đi, đã đến lúc cho gân cốt hoạt động một chút rồi”.
Trên gương mặt ngăm đen của người đàn ông tên Tào Dương này chợt nở một nụ cười.
Ông ta vỗ tay phành phạch mấy cái, một luồng không khí bốc lên cuồn cuộn.
“Tiểu Tiền, Tiểu Châu, thật là mất mặt quá, lại làm hai cậu cười chê rồi”.
“Không sao, nhưng tay Tào Dương này là ai thế?”
Tiền Quán Bằng quan sát người kia một chút, tò mò hỏi.
“Ha ha ha, Tào Dương là người do chiến hữu cũ của tôi đề cử cho đấy, cậu ta đã từng tham gia nhiều chiến dịch bí mật cả trong và ngoài nước”.
“Cậu ta chính là binh vương của đội hồi đó”.
“Giải ngũ về nhà không có việc làm, cho nên mới tới chỗ tôi làm chút việc vặt”.
“Trời!”
Mọi người hít sâu một hơi, vẻ mặt kính nể nhìn Tào Dương.
Binh vương.
Vậy thì chắc chắn phải là cao thủ.
Mà tay Trần Thiên Hạo này, tuy cũng cao lớn vạm vỡ, nhưng so với binh vương thì chỉ e không chống nổi ba chiêu.
Lưu Tiểu Nguyệt nghe nói đến đó cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Cô vội bước ra chắn trước người Trần Thiên Hạo.
Lưu Tiểu Nguyệt lại cầu khẩn Lưu Bá Thiên.
“Ông nội, xin ông hãy tha cho Thiên Hạo lần này. Cháu, cháu xin nghe lời ông, ông muốn cháu làm gì cũng được”.
“Giờ mới biết phải nghe lời?”
“Muộn rồi”, Lưu Bá Thiên hờ hững buông một câu, sau đó nhắm mắt lại.
“Ông ơi, cháu xin ông”, Lưu Tiểu Nguyệt hốt hoảng, định quỳ xuống.
Trần Thiên Hạo giữ chặt lấy cô.
“Tiểu Nguyệt, trừ mẹ anh ra, không một ai đáng để em quỳ xuống cả”.
“Hiểu không?”
Kéo Lưu Tiểu Nguyệt ra sau, Trần Thiên Hạo bước lên che chắn trước mặt cô.
“Binh vương à?”
“Nghe cũng thú vị đấy”.
“Ông là cấp dưới của ai?”
Tào Dương toét miệng cười ha hả.
“Tốt hơn hết là cậu đừng hỏi gì thêm, bởi vì những kẻ biết được đều đã nằm dưới đất rồi”.
Nói xong, Tào Dương lao nhanh tới.
Sức mạnh cuồng bạo bên trong cơ bắp lực lưỡng của ông ta bùng nổ ra ngoài.