Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17

Chu Tước gật đầu nhận lệnh.

Anh ta vừa mới rời đi, Lưu Tiểu Nguyệt đã tìm tới.

Dáng người cao lớn của Trần Thiên Hạo đứng sừng sững giữa đại viện như một ngọn núi hùng vĩ vững chãi. Anh đang ngước mắt nhìn lên bầu trời.

Trông có vẻ đang có tâm sự nặng nề. Thực ra lúc này anh cảm thấy hơi thấp thỏm.

Thật lòng mà nói, điều khiến anh sợ nhất chính là ở một mình với Lưu Tiểu Nguyệt.

Anh sợ bị cô nhìn ra sơ hở gì.

Cho nên khi ở riêng với cô, anh thà ít nói chuyện, hoặc là dứt khoát ra vẻ đang có tâm sự để tránh phải trò chuyện với cô.

Lưu Tiểu Nguyệt lại đang có suy nghĩ khác.

Cô tưởng anh đang lo lắng vì chuyện sắp phải đến nhà họ Lưu, nghĩ anh vì mình nên mới cắn răng đồng ý.

Trong lòng cô lập tức cảm thấy xót xa.

“Thiên Hạo, hay là anh đừng đến chúc sinh nhật ông nội em nữa. Cứ để em đi một mình là được rồi”.

“Một mình em? Sao có thể được?”

Anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

“Không những phải đến nhà họ Lưu, anh còn phải khiến bọn họ sáng mắt ra. Trần Thiên Hạo này đã trở về, từ nay trở đi không ai còn có tư cách sỉ nhục em nữa”.

Hai mắt Lưu Tiểu Nguyệt ngấn lệ, không kìm được khẽ tiến lên ôm lấy cánh tay anh.

Gương mặt xinh đẹp của cô tì sát lên cánh tay to lớn của anh.

Vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, hai má đỏ bừng.

“Có lời này của anh là đủ rồi. Năm năm chờ đợi của em không phải là vô ích”.

Cô rất vui, nhưng cô sẽ không để anh đi.

Khổ cực, nhục nhã để mình cô gánh chịu là được.

Anh là anh hùng trong lòng cô. Cô không muốn nhìn thấy anh bị người khác sỉ nhục.

Cô cũng sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện như vậy.

Trong đầu Lưu Tiểu Nguyệt hiện lên những ý nghĩ này. Cô đã thầm hạ quyết tâm.

“Phải rồi, Tiểu Nguyệt, anh đã chuẩn bị xong quà tặng sinh nhật cho ông nội của em, để anh cho em xem thử”.

Anh bị hành động đột nhiên dựa vào của cô khiến cho cả người cứng đờ, trong lòng lại càng cảm thấy ngượng ngùng.

Anh nói một câu đánh lạc hướng, thuận tay tránh ra khỏi người cô, đi vào phòng lấy một bức tranh thư pháp.

“Thư pháp? Mẹ… đã tặng một bức tranh chữ rồi”, cô nói ra từ mẹ rồi bất chợt khựng lại, mặt đỏ ửng. Lời nói phía sau ngày càng nhỏ dần.

“Tranh chữ của mẹ là do bố để lại trước khi chết, chúng ta không thể mang đi tặng được”.

“Hơn nữa, ông nội em cũng sẽ không thích bức tranh chữ đó đâu”.

Trần Thiên Hạo mở bức tranh chữ của mình ra.

Đó là một bức thư pháp dài một mét, phía trên có bốn chữ lớn.

“Dòng họ công thần!”

Nét bút mạnh mẽ, khí thế hoành tráng!

“Em thấy không, dòng họ công thần. Ông nội của em là cựu chiến binh, chắc chắn sẽ rất thích nó”.

“Em nhớ trong nhà cũng có một chiếc như vậy”, Lưu Tiểu Nguyệt hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một hồi rồi nói.

“Thế em có nhìn thấy lạc khoản ở phía dưới không?”

“Chiến thần Đông Hoang!”

Khi nhìn thấy bốn chữ này, cô không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.

Chiến thần Đông Hoang là chiến tướng bất khả chiến bại danh tiếng vang dội suốt mấy năm gần đây của nước Hoa.

Ba năm trước Đông Hoang gặp phải nguy cơ vô cùng lớn, đối mặt với hàng triệu quân địch của bốn nước như hổ đói rình mồi. Nhờ có chiến thần Đông Hoang dẫn đầu bốn vị thần tướng đánh tan toàn bộ những kẻ có ý đồ xâm phạm.

Người đó là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng người dân nước Hoa.

Lưu Tiểu Nguyệt không ngờ lạc khoảng của bức tranh chữ này lại là chiến thần Đông Hoang.

“Anh tìm được nó ở đâu thế?”, cô kích động gặng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK