Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 210

Trần Thiên Hạo bất lực thở dài, trong lòng chợt buồn đến lạ.

Đúng lúc này.

Cửa phòng bệnh mở ra, Lưu Tiểu Nguyệt ôm cặp lồng giữ nhiệt đi vào.

Thấy cảnh tượng Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm đang ôm nhau, cô hệt như vừa bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Cặp lồng giữ nhiệt tuột khỏi tay rơi xuống, món canh gà mà cô cặm cụi hầm cả đêm bị đổ hết ra.

Nước mắt cô bỗng tuôn rơi, trong lòng đau như cắt.

Cô thật không ngờ là Trần Thiên Hạo lại ôm ấp người phụ nữ khác.

Chẳng trách lần nào nhắc đến chuyện kết hôn anh cũng né tránh.

Chẳng trách cô đã theo anh bao lâu nay, còn sắp kết hôn rồi mà anh chưa từng động vào người cô lấy một lần.

Trước đây cô còn tưởng rằng Trần Thiên Hạo là người đàn ông tốt, là người bảo thủ.

Nhưng nay, nước mắt của nỗi tuyệt vọng cứ thế tuôn trào.

Lưu Tiểu Nguyệt cắn môi dưới, gương mặt tái nhợt chất đầy nỗi tuyệt vọng, đoạn quay người chạy thẳng ra ngoài.

“Tiểu Nguyệt!”

“Tiểu Nguyệt, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, em đừng đi!”

Trần Thiên Hạo trong lúc luống cuống, đã đẩy Tiền Cẩm Lâm xuống giường bệnh rồi quay người chạy theo Lưu Tiểu Nguyệt.

Tiền Cẩm Lâm bị đẩy mạnh xuống giường khiến vết thương bị rách chảy máu, băng gạc chẳng mấy chốc đã nhuộm đẫm máu đỏ.

Cô ta cắn răng.

Nhìn Trần Thiên Hạo rời đi, trong lòng cô ta vô cùng hụt hẫng.

Nhưng cũng pha chút vui mừng khi thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Lưu Tiểu Nguyệt.

Phụ nữ khi yêu, ai cũng điên cuồng.

Câu nói này đúng là không sai tí nào.

Đợi mãi mà thang máy chưa tới, lại thấy Trần Thiên Hạo đang chạy theo, Lưu Tiểu Nguyệt quay người chạy xuống cầu thang bộ nhưng lại bị anh giữ cánh tay lại.

“Tiểu Nguyệt, em hãy nghe anh giải thích”.

Lưu Tiểu Nguyệt nhìn anh với ánh mắt đầy thất vọng.

Sắc mặt cô tái nhợt, cả người khẽ run lên.

“Em không muốn nghe anh giải thích, có được không?”

“Không! Em phải nghe, mọi chuyện không như những gì em nhìn thấy ban nãy đâu”.

Trần Thiên Hạo vội vàng nói.

“Vậy thì là như thế nào? Chẳng lẽ em phải tận mắt chứng kiến cảnh hai người trần truồng ôm ấp nhau trên giường thì mới là coi là thật được à?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lưu Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Trần Thiên Hạo, giọng lạnh như băng.

“Tiểu Nguyệt, em suy nghĩ lý trí chút được không?”

Giọng Trần Thiên Hạo thoáng có chút cầu xin.

“Trần Thiên Hạo, em nhìn lầm anh rồi”.

“Mấy năm nay, em cứ nghĩ em sẽ đợi được một anh hùng độc nhất vô nhị, nào ngờ cũng chỉ là một kẻ chăng hoa”.

“Trần Thiên Hạo, anh là đồ khốn nạn, anh biết bao năm nay em sống như thế nào không?”

Lưu Tiểu Nguyệt xúc động hét lên rồi tát thẳng vào mặt Trần Thiên Hạo một cái.

Tiếp đó, cô ôm đầu ngồi sụp xuống đất khóc nức nở.

Giấc mộng gặp anh hùng coi như tan tành.

Cô chẳng để ý đến thế lực và gia tài, cô chỉ mong được sống một cuộc sống giản đơn hạnh phúc với Trần Thiên Hạo suốt quãng đời còn lại.

Cô chỉ có mong muốn nhỏ nhoi đó thôi.

Nhưng mong muốn đó đã bị dập tắt cả rồi.

“Tiểu Nguyệt, không phải như em nghĩ đâu”.

“Anh và cô Tiền đó không có quan hệ gì cả”.

Trần Thiên Hạo giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK