Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35

“Tôi, tôi muốn gặp Tiểu Nguyệt”.

“Ông không có tư cách”.

“Cút đi!”

Trần Thiên Hạo quát lớn.

Lưu Cảnh Minh hốt hoảng, quỳ sụp xuống đất.

“Tôi xin cậu, cho tôi gặp con bé chút thôi”.

Trần Thiên Hạo nhắm mắt lại, không thèm nhìn ông ta nữa, sắc mặt lộ vẻ chán ghét.

Chu Tước kéo cổ áo Lưu Cảnh Minh, bước ra cửa.

“Bỏ ông ấy ra đi”.

Giọng nói của Lưu Tiểu Nguyệt đột nhiên vang lên trong đêm tối.

Cô nhanh chóng đi tới, đôi mắt u ám muộn phiền.

Chu Tước liếc nhìn Trần Thiên Hạo, thấy anh ngửa đầu thở ra một hơi khói thuốc thật dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chu Tước bèn buông tay, thả Lưu Cảnh Minh ra.

Trông bộ dạng yếu đuối và nhát gan của Lưu Cảnh Minh, viền mắt Lưu Tiểu Nguyệt đã hơi ươn ướt.

Cô thở dài.

Lưu Tiểu Nguyệt không nhìn ông ta nữa.

Cô cất tiếng hỏi, giọng hơi run run:

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Lưu Cảnh Minh móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.

Ông ta bước lên mấy bước, đưa cho Lưu Tiểu Nguyệt.

“Tiểu Nguyệt, đây là chút tiền riêng bố dành dụm được trong mấy năm qua, con cầm đi”.

“Tôi không cần tiền của ông”.

“Nếu không còn chuyện gì khác, mời ông rời khỏi đây ngay”, Lưu Tiểu Nguyệt khoanh tay trước ngực, giọng dửng dưng không chút tình cảm.

“Tiểu Nguyệt, con, con nhận đi mà”.

Lưu Cảnh Minh lắp bắp, giọng như nức nở.

“Bố biết, bố có lỗi với con, có lỗi với mẹ con, nhưng, nhưng mấy năm nay bố sống cũng không sung sướng gì, ở nhà họ Lưu này, bố chỉ như một con chó, không hề có tôn nghiêm”.

“Bố, bố cũng muốn cho con một cuộc sống tốt, nhưng, nhưng bố thực sự không có cách nào”.

Nói đến đó, Lưu Cảnh Minh bụm mặt, ngồi xổm người xuống, òa khóc đầy đau thương.

Lưu Tiểu Nguyệt vốn là người nhẹ dạ, thấy thế cũng nhịn không nổi, nước mắt trào dâng.

Cô cố nén ý định bước tới kéo Lưu Cảnh Minh dậy, chỉ lau nước mắt.

“Đây là cuộc sống mà ông tự chọn lấy, còn có thể trách ai”.

“Trách tôi sao? Hay trách mẹ tôi?”

“Ông có biết năm đó ông bỏ đi, tôi với mẹ tôi đã sống thế nào không?”

“Ông có biết, để tôi được đi học, mẹ tôi ban ngày đi làm nhân viên vệ sinh, ban đêm thì đi rửa bát kiếm tiền không?”

“Chính là vì phải vất vả ngày ngày đêm đêm như thế nên mẹ mới sớm bỏ tôi mà đi”.

“Giờ ông lại nói với tôi, ông cũng không sung sướng gì”.

“Tôi thì sung sướng chắc?”

“Hay mẹ tôi thì sung sướng?”

Lưu Tiểu Nguyệt càng nói càng kích động, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Cô cắn chặt môi dưới, tâm tình càng lúc càng đau thương, nỗi đau lòng vì Lưu Cảnh Minh trước đó đã sớm tan thành mây khói.

Lòng cô chỉ còn lại oán hận vô tận.

Trần Thiên Hạo thấy thế, rất không đành lòng.

Anh vội bước tới, kéo cô vào lòng, lau nước mắt cho cô.

“Tiểu Nguyệt, khóc vì một người như vậy thật sự không đáng đâu”.

“Hu hu”.

Rốt cuộc vẫn không nhịn được nỗi khổ sở trong lòng, Lưu Tiểu Nguyệt gục vào lòng Trần Thiên Hạo, khóc lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK