Chương 155
“Ai làm?”
“Cậu chủ nhà họ Triệu”, cô ấy cúi đầu đáp.
Nói rồi, cô ấy vùng dậy quỳ xuống trước mặt anh, vẻ mặt áy náy.
“Thuộc hạ vô dụng!”
“Không, không phải cô ấy vô dụng.
Tại cô ấy muốn cứu tôi nên mới bị tên khốn nhà họ Triệu kia đánh lén”.
“Đều tại tôi hết, hu hu…”
Tiền Cẩm Lâm khóc lóc ầm ĩ, lòng tràn đầy tự trách.
Anh liếc mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm, rồi tiến lên đỡ Chu Tước đứng dậy.
“Ngồi xuống!”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Chu Tước.
“Cô muốn nói gì với tôi?”
“Tôi, tôi muốn cậu chủ nhà họ Triệu phải quỳ xuống cầu xin tôi được chết!”
Anh bỗng đứng bật dậy.
Khí thế hùng mạnh.
Anh không hề di chuyển.
Thanh Long lại cất bước rời đi.
Ở trong phòng nghỉ.
Triệu Lộ Bình đã nghe thấy tiếng động vội vàng lao ra nghe ngóng.
Đúng lúc bắt được đám đàn em của mình đang hốt hoảng chạy ra khỏi nhà máy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người tới cứu bọn họ, lợi hại lắm!”
Nói rồi, cái gã trả lời hắn ta cắp đít chạy đi ngay tức khắc.
Sắc mặt hắn ta trở nên nghiêm trọng.
Hắn ta bèn sải bước đi vào trong nhà máy.
Chỉ thấy có một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh chiếc máy khoan vỡ tan tành.
Ngay cạnh đó là một cô gái gầy yếu vẻ mặt hung tợn.
Mà phía trước hai người họ, là một người đàn ông khác cũng cao lớn không kém với cái đầu trọc bóng loáng.
Lúc này Thanh Long không hề đeo mặt nạ màu vàng.
Thế nhưng khí thế khủng bố tỏa ra từ người anh ta vẫn khiến tim Triệu Lộ Bình đập thình thịch.
Quá quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Cùng lúc đó.
Mấy chục sát thủ mặc đồ đen lũ lượt xuất hiện ở trên nóc nhà máy, thoăn thoắt leo xuống dưới như một đàn khỉ.
Tiếp đó.
Kẻ Ác chậm rãi đi vào từ ngoài cổng.
“Lão Quỷ?”
Triệu Lộ Bình nhíu mày dò hỏi.
Hắn ta rất bất ngờ khi ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra từ người đối phương.
Kẻ Ác chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Hắn ta không hề nghi ngờ gì, vẻ mặt mừng rỡ.
Hắn ta nhìn sang mấy chục sát thủ mặc đồ đen đang lơ lửng trên các thanh sắt, bỗng thấy tự tin dạt dào.
Chắc chắn kẻ thù của hắn ta sẽ phải chết thảm ở nơi này!
“Trần Thiên Hạo, ranh con nhà mày to gan thật đấy, còn dám xông vào nhà máy của nhà họ Triệu bọn tao cướp người”.
“Nhưng đừng lo, tao sẽ cho mày biết thế nào là một đi không trở lại!”
“Xông lên đi!”
Đám sát thủ áo đen kia như những bóng ma thoắt cái nhảy bổ xuống.
Cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt như chim ưng.
Sau khi tiếp đất, bọn họ đồng loạt rút dao ra.