Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13

“Hay lắm, con trai Thiên Hạo của tôi đúng là có tiền đồ”.

Bà mỉm cười, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Mấy chục năm tủi nhục như bộc phát ra.

Cơ thể nhỏ bé dường như mang trong mình sức mạnh vô cùng vô tận, bà đạp một phát, Châu Minh ngã lộn nhào.

“Tên khốn khiếp, mày hại bà mù hai con mắt, mày cho rằng dập đầu tha thứ là bà sẽ tha cho mày sao?”

“Hả?”

Trần Thiên Hạo không biết chuyện này.

Châu Minh là người hại bà mù.

Toàn thân Trần Thiên Hạo tỏa ra sát khí ngập trời, anh tiến lên nhấc Châu Minh lên, tức giận nói.

“Dám hại mẹ tôi, chết đi!”

Anh lấy tay bóp cổ Châu Minh, trong nháy mắt sắc mặt Châu Minh đỏ bừng, hai mắt trợn lên.

“Thiên Hạo, đừng làm người ta bị thương”.

Bà Trần bình tĩnh nói, sau đó ngồi xuống ghế.

Trần Thiên Hạo chỉ muốn băm vằm Châu Minh, có điều bà đã lên tiếng, anh không thể không nghe, anh ném Châu Minh xuống đất.

Ông ta ho khan mấy tiếng, miệng thở hổn hển.

Một lát sau, thư ký chạy đến mang theo tất cả tài liệu.

Bà Trần không nhìn thấy được nên nói với Trần Vĩnh Khang đứng ở bên.

“Chú hai, chú xem đống tài liệu này có đúng không?”

Trần Vĩnh Khang đã sớm phục sát đất, ông ta ngoan ngoãn nhận lấy tài liệu, nghiêm túc xem, cuối cùng gật đầu nói.

“Chị dâu, chính là những thứ này”.

“Bắt hắn ký”.

Trần Vĩnh Khang đưa tài liệu cho Châu Minh nằm dưới đất.

“Bà Trần, xin bà hãy tha thứ cho Châu Minh tôi. Để tỏ thành ý, tôi không chỉ trả toàn bộ vốn đầu tư của nhà họ Trần mà còn đưa toàn bộ tài sản khu đất Đại Loan Vượng Giác cho nhà họ Trần”.

“Sau này dự án Đại Loan Vượng Giác sẽ do nhà họ Châu tôi phụ trách di dời xây dựng, tài sản sau khi xây xong sẽ coi như đền bù tặng cho nhà ho Trần”.

Châu Minh nằm dưới đất thành khẩn nói.

Nói thật, Đại Loan Vượng Giác vô cùng quan trọng với ông ta, nhưng so với tính mạng cùng tất cả tài sản, thứ đó không quan trọng đến vậy.

Có lúc, ông ta vẫn biết lý lẽ nên buông bỏ đúng lúc.

Vừa dứt lời, người nhà họ Trần lại kinh ngạc.

Họ rối rít cung kính nhìn Trần Thiên Hạo.

Mạnh, quá mạnh!

Nhập ngũ năm năm, mới về chỉ một ngày đã xử lý xong công trình bỏ dở mười năm.

Hơn nữa còn bắt đối phương đền bù mấy chục lần.

“Ông hãy nhớ, tôi tha cho ông không phải vì khoản bồi thường, mà vì mẹ tôi bỏ qua cho ông”.

Trần Thiên Hạo cúi đầu nhìn Châu Minh, lạnh lùng nói.

“Vâng vâng vâng”, Châu Minh điên cuồng dập đầu.

“Cút!”

Trần Thiên Hạo vừa nói, Châu Minh liền đứng dậy giống như con chó, ảo não chạy biệt tăm biệt tích.

Đại viện nhà họ Trần như chết lặng.

Mọi người trố mắt nhìn nhau, dưới sự dẫn đầu của Trần Vĩnh Khang, họ cùng đến trước mặt bà Trần, cung kính nói.

“Chị dâu, mong chị hãy tha thứ cho sự dốt nát của tụi em”.

“Bọn em biết mình có lỗi rồi”.

Nói xong họ liền quỳ xuống dập đầu.

Tại nhà thờ tổ của nhà họ Trần.

Đây là lần thứ hai toàn bộ người trong nhà họ Trần tập trung tại đây.

Lần thứ nhất là vào tuần thất đầu tiên của ông Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK