Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46

Anh kéo theo một chiếc ghế rồi ngồi phịch xuống.

Đối diện là Triệu Lão Cửu vẫn đang run sợ, nhìn anh với ánh mắt đầy oán hận, gào lên.

“Trần Thiên Hạo, đại đội phòng chống bạo động sắp tới rồi, lát nữa, tao xem mày còn điềm tĩnh như này không”.

Vừa dứt lời, ngã tư trước mặt vang đến tiếng còi một loạt xe hơi kêu inh ỏi.

Hơn mười chiếc xe bán tải màu xanh đi tới, trên thùng xe đều là người của đội phòng chống bạo động, được trang bị đầy đủ.

Mười chiếc xe chở được tròn hai trăm người.

Xe vừa dừng, hai trăm người lần lượt nhảy xuống xe.

Họ xếp thành hai hàng trên dãy phố Phục Hưng, giải tán toàn bộ những người đứng xem ở gần đó.

Những người rời đi không khỏi tiếc nuối cho tài sản nhà họ Trần.

Ban đầu chỉ là niêm phong tạm thời để điều tra, đến cuối cùng lại khiến mọi chuyện ra nông nỗi này.

Đến cả đại đội phòng chống bạo động cũng phải đến trấn áp.

Nhà họ Trần coi như xong đời rồi.

Ngoài cửa công ty bất động sản Trần Thị, hàng trăm nhân viên của đại đội phòng chống bạo động với quân trang đầy đủ, tập hợp thành một lá chắn, xông thẳng về phía cửa công ty.

“Này nhóc, giờ hối hận vẫn còn kịp, mau quỳ xuống dập đầu xin tha, thì lát nữa tao sẽ nương tay… ha ha…”

Triệu Lão Cửu cười đắc ý, khiến cho mặt đang sưng cũng vì thế mà đau nhói đến nỗi toát cả mồ hôi hột.

Chu Tước cầm thanh mã tấu ở bên hông, tay trái đặt ngang trước ngực, bắt đầu bước về phía đại đội phòng chống bạo động.

“Chu Tước!”

Trần Thiên Hạo lớn tiếng gọi, giữ chặt vai cô ấy rồi khẽ lắc đầu.

Chu Tước cất mã tấu đi, lùi về phía sau lưng Trần Thiên Hạo.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Trần Thiên Hạo cũng có quy tắc riêng của mình.

Kẻ ác, gian thương, ăn cắp ăn trộm đều đáng bị giết chết.

Nhưng những người chấp pháp thì không thể giết được.

Muốn dẹp loạn bên ngoài thì trước hết phải đảm bảo an ninh nội bộ.

Không có họ bảo đảm an ninh quốc gia thì nói gì đến ra trận chống địch chứ.

Trong số những người này, đa phần đều là từng chiến đấu vào sinh ra tử trên chiến trường trở về.

Có cả anh em, chiến hữu của anh.

“Phịch!”

Đối diện với lá chắn của đại đội phòng chống bạo động, Trần Thiên Hạo đưa chân ra đạp một cái, mấy chục người tập hợp thành lá chắn đó lập tức bị văng ra chỗ cách đó khoảng hơn ba mét.

Tất cả bọn họ đều ngã rạp xuống đất.

Bọn họ vô cùng hoảng sợ, thi nhau nhặt khiên lên, xếp đội hình xông lên một lần nữa.

Đồng thời cũng lần lượt rút ra khói cay, đạn khói, đạn sáng.

Triệu Lão Cửu không kịp né, một nhân viên khác bị đá văng ra đè lên người.

Hắn ta cảm thấy sắp bị đè cho bẹp ruột, lăn mấy vòng trên đất rồi đau đớn đứng dậy.

“Trần Thiên Hạo, lát nữa ông đây phải cho mày bài học nhớ đời thì mới có thể rửa được nỗi hận này”.

Cùng lúc đó, hơn mười nhà báo địa phương và của tỉnh cũng kéo đến.

Họ lắp máy quay rồi bắt đầu ghi hình.

Sở Vân Long vuốt mái tóc sáng bóng của mình, ra vẻ lo lắng nhìn vào ống kính, đi vào hiện trường vụ việc.

Triệu Lão Cửu vừa thấy truyền thông đến, lại thấy có cả sếp Sở nể mặt mình đến nữa, không nhịn được mà bật cười.

Sở dĩ hắn thông báo cho sếp Sở là vì muốn nhường cơ hội lập công này cho ông ta.

Ông ta lập được công thì bản thân hắn chắc chắn cũng được hưởng ít phúc phần.

Biết đâu bản tin ngày mai lại đưa tin: Dưới sự chỉ huy của lãnh đạo khu Sùng Văn Sở Vân Long, đội trưởng đội phòng chống bạo động Triệu Lão Cửu dũng cảm chiến đấu với những kẻ không chấp pháp.

Vết thương trên mặt hắn vừa hay có thể coi là dấu ấn công trận.

Có cả Châu Minh cũng theo đến nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK