Chương 93
Các cụ quân nhân vô cùng hào hứng.
“Chào!”
Trên những khuôn mặt già cỗi đầy nếp nhăn ấy.
Là vẻ xúc động khi nhìn Trần Thiên Hạo.
Họ đồng loạt thực hiện nghi thức trang trọng nhất.
Lòng Trần Thiên Hạo nôn nao đến lạ.
Nước mắt chảy đầm đìa trên má anh.
Anh như được nhìn thấy các chiến hữu trở về trong huy hoàng.
Quả là thân tàn chí kiên mà!
Nếu có chiến tranh, linh hồn người chiến sĩ lập tức hướng về nơi biên giới tiền tuyến!
Giám đốc ngồi vào quầy đích thân thực hiện giao dịch cho các cựu quân nhân.
Trần Thiên Hạo đóng điều hòa không cho ông ta mát.
Tay giám đốc nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.
Nhưng ông ta không dám phàn nàn lấy một câu.
Vì giám đốc biết mình chỉ cần tạm thời chịu khổ một thồi gian thôi.
Lát nữa bộ đội sẽ tới ngay.
“Cảm ơn cậu, tôi rút tiền được rồi”, người lính già cụt tay trịnh trọng cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Anh nhìn ông ấy.
Gật đầu.
Sau dó anh lấy ví tiền ra.
“Tiền bối, cháu có một nghìn, ông đừng chê ít nhé”.
“Người anh em, cậu làm cái gì vậy! Không nể mặt ông già này đúng không?”
Cụ bộ đội cụt tay hỏi với vẻ nghiêm trọng.
Trần Thiên Hạo tát thẳng vào mặt mình một cái thật đau.
“Cháu xin lỗi ạ!”
“Không sao. Tuy chúng tôi thiếu tiền thật nhưng can trường thì không thiếu”.
“Tiền của mình thì tiêu cũng thoải mái hơn!”
Ông cụ cụt tay cười sảng khoái rồi rời đi.
Tiếp đến, bà lão thành công làm thẻ mới.
Bà ấy vái lạy cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Cảnh tượng này khiến đôi mắt Trần Thiên Hạo ngấn lệ, lòng đau như cắt.
“Thiên Hạo, chúng ta phải đi rồi”.
Lưu Tiểu Nguyệt đứng ở cửa đại sảnh gọi anh, thúc giục.
Nơi này là ngân hàng chịu sự quản lý của quân đội.
Hành động của Trần Thiên Hạo là tội lớn, không khác gì cướp ngân hàng cả.
Thấy còn hơn năm mươi mấy người chưa được làm thủ tục thì Trần Thiên Hạo lắc đầu.
“Anh chờ họ làm xong đã rồi đi”.
Anh đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm lớn vọng lại từ bên ngoài.
Một cô gái từ cổng bay thẳng vào đại sảnh ngân hàng.
Cô ta rơi xuống đất, vùng vẫy dữ dội, miệng thì hộc máu, ngất xỉu với khuôn mặt nhợt nhạt.
Trần Thiên Hạo sửng sốt.
Anh nhận ra đó là Tiền Cẩm Lâm.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cùng lúc đó, hơn một trăm lính quân đội Đông Hoang chạy ồ ạt vào trong.
Họ bao vây toàn bộ đại sảnh.
Giám đốc thấy vậy bèn ném đống thẻ trong tay xuống đất.
Ông ta nhăn nhó giận dữ gầm lên.
“Ông chịu đủ lắm rồi!”
Giám đốc đứng dậy đi ra ngoài.