Chương 34
“Được, cứ theo ý cậu đi”.
“Một tháng sau, chỉ cần cậu lấy được thư chứng hôn, tôi sẽ nhường chỗ ngay”.
“Một tháng?”
Trần Thiên Hạo nhíu mày.
“Sao hả, chê gấp quá? Vậy thì cho cậu hai tháng”.
Trần Thiên Hạo giơ hai ngón tay.
“Tôi chỉ cần hai ngày là đủ”.
Mọi người có mặt đều ồ lên.
Hai ngày là lấy được thư chứng hôn từ Chiến thần Đông Hoang?
Chưa nói đến có thể tìm được đối phương hay không, chỉ nói riêng lộ trình qua lại hai nơi thì hai ngày đã không đủ.
Tên nhóc này, thật quá ngông cuồng.
“Giỏi lắm, hi vọng hai ngày sau, cậu còn có thể ngông cuồng như hôm nay”.
“Không tiễn!”
Lưu Bá Thiên vung tay, lại ngồi xuống bắt đầu uống trà.
Lưu Tiểu Nguyệt há hốc miệng nhìn Trần Thiên Hạo như không thể tin nổi.
Cô đã khóc đỏ viền mắt, vẻ mặt gần như tuyệt vọng.
Thiên Hạo, anh đang muốn giao em cho nhà họ Tiền sao?
Đáy lòng cô chợt thoáng hiện lên một ý niệm cực kì không cam lòng.
Nhưng, cô lại cảm thấy điều đó không có khả năng xảy ra.
Trần Thiên Hạo sẽ không đẩy cô cho người khác. Anh không phải hạng người sẽ phụ lòng người khác như vậy.
Chưa nói đến anh, ngay cả bà Trần cũng sẽ không đồng ý.
Lẽ nào anh thực sự có thể tìm được Chiến thần Đông Hoang trong vòng hai ngày?
Liên tưởng đến những thay đổi sau khi Trần Thiên Hạo trở về, Lưu Tiểu Nguyệt càng phát giác, dường nhưng Trần Thiên Hạo đã trở thành một đối tượng mà cô không thể nhìn thấu.
Tất cả những người có mặt đều giễu cợt nhìn anh.
Chỉ có mình Châu Minh vẫn lặng im quan sát.
Trần Thiên Hạo có năng lực làm được việc đó, ông ta hoàn toàn không nghi ngờ gì về điều này.
Chẳng trách người này có thể khiến cho cả phó chủ tịch thành phố cũng phải kinh sợ.
Xem ra, thế lực sau lưng người này rất có thể là người bên cạnh Chiến thần Đông Hoang.
Đêm đó.
Tại đại viện nhà họ Lưu.
Trần Thiên Hạo ngồi trong gác xép, nhìn ra khoảng không xa xôi.
Giữa không trung chợt có một điểm sáng lập lòe, như là một bóng hình quen thuộc đang nháy mắt với anh.
Anh đã thấy được người anh em của mình.
Mà người anh em đó, ánh mắt cũng cực kì không cam lòng.
“Thưa Vương, Bạch Hổ có truyền tin đến nói, dấu hiệu đầu sói đã không có tin tức gì nữa”.
Trần Thiên Hạo nhíu mày, rít mạnh một hơi thuốc lá.
Lẽ nào thứ đó thật sự đến từ một thế lực nước ngoài đúng như Triệu Thành Phi nói?
“Bảo Bạch Hổ tiếp tục điều tra, cần phải tra rõ lai lịch thứ này cho tôi”.
Chu Tước thưa vâng.
Sau đó, cô ấy hơi híp mắt một cái.
“Có người tới!”
Cô ấy lách người, nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhanh nhẹn xách một người đàn ông gầy gò từ cửa đi vào.
“Là ông à?”
Trần Thiên Hạo liếc nhìn đối phương một cái, lòng có hơi bất ngờ.
Người này không phải ai xa lạ mà chính là bố của Lưu Tiểu Nguyệt, Lưu Cảnh Minh.
“Ông tới đây làm gì?”
Lưu Cảnh Minh bị Chu Tước xách cổ áo đưa tới, lưng hơi khom xuống, người còn run run.