Chương 250
“Không thu tiền!”
“Không?”
“Không thu tiền sao?”
Đám người nghe vậy đều giật mình kinh hãi.
“Không sai, không chỉ không thu tiền nhà, còn bao ăn ở, giúp việc, bảo vệ”.
“Nếu mọi người có gì không hài lòng cứ thoải mái góp ý”.
Trần Thiên Hạo ôn tồn giải thích.
Các cựu chiến binh ngây người, vẻ mặt mừng rỡ.
“Cậu đúng là người tốt”.
“Đâu chỉ mỗi người tốt, là Bồ Tát sống luôn rồi”.
Anh mỉm cười xua tay.
“Các chú ạ, cháu chỉ đề xuất ý kiến thôi, chính phủ mới là bên đồng ý cho tiến hành dự án”.
Nói xong, vẻ mặt anh trở nên trang nghiêm.
Quay người nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt hướng về phía Đế Đô xa xôi.
Các cựu binh cũng đồng loạt đứng thẳng người dậy, giơ tay nghiêm chào.
Đồng thời, sắc mặt của Trần Thiên Hạo cũng trở nên nghiêm nghị.
Tiền Cẩm Lâm ở ngoài cửa trông thấy cảnh tượng này cũng tỏ ra kính sợ.
Kính chào!
“Tổ quốc vĩ đại!”
Những người lính già vui vẻ tiễn đưa.
Trần Thiên Hạo rời khỏi phòng bệnh, đồng thời cố gắng khuyên nhủ bọn họ từ bỏ ý định tiễn anh ra tận cổng viện.
Tiền Cẩm Lâm đứng chờ ở ngoài, nhìn ngây ngốc như một em gái si tình.
“Thiên Hạo, anh vĩ đại thật đấy”.
Anh vừa nhìn thấy cô ấy là thấy đau đầu.
Anh không nhịn đưa tay lên che eo, bất chợt phát hiện chỉ có cách này mới có thể khiến cô ta bớt làm lố lại.
“Cô đừng qua đây, eo tôi đau thật đấy”.
“Anh…”
Tiền Cẩm Lâm cắn môi dưới, liếc mắt nhìn anh đầy tình tứ.
Dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của mình.
“Thiên Hạo, anh không thấy tôi đẹp sao?”
Vừa nói cô ta vừa vén ống quần bệnh nhân lên, khoe đùi bị quấn kín băng vải.
Sắc mặt cô ta trở nên xấu hổ, vội vàng thả quần xuống.
Trần Thiên Hạo dở khóc dở cười.
Anh vốn định đi luôn nhưng lại nhớ ra mình sắp kết hôn, sau này không thể tiếp tục dây dưa với cô ta nữa.