Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47

Vì lý do thân phận, nhân viên giới nghiêm không cho ông ta vào.

Nhưng ở phía xa, Châu Minh nhìn thoáng một cái liền nhận ra Trần Thiên Hạo.

Ngay lập tức, người ông ta ra mồ hôi lạnh toát.

Sở Vân Long ơi là Sở Vân Long, lần này coi như ông không may rồi.

Châu Minh thở dài thương xót thay cho Sở Vân Long.

Dựa vào quan hệ hợp tác của hai người nhiều năm nay, lẽ ra ông ta nên nhắc nhở Sở Vân Long, nhưng trong quan hệ làm ăn, đương nhiên ai cũng muốn được nhiều lợi lộc hơn.

Châu Minh trực tiếp gọi điện cho phó chủ tịch thành phố Trần Khởi Minh.

“Phó chủ tịch Trần, tôi là Châu Minh”.

“Châu Minh? Tìm tôi có chuyện gì sao? Phải rồi, chuyện nhà họ Trần ông làm đến đâu rồi?”

“Đã làm theo đúng như lời ông dặn dò”.

“Lần này tôi gọi điện đến là vì có chuyện quan trọng muốn báo cho ông biết, lãnh đạo và đội trưởng phòng chống bạo động khu Sùng Văn này đang định tấn công công ty bất động sản Trần Thị”.

“Sở Vân Long à? Ông ta làm việc gì cũng có chừng mực, chuyện này không cần báo lại cho tôi đâu”.

“Phó chủ tịch Trần, tôi muốn nhắn nhủ với ông rằng Trần Thiên Hạo và bà cụ Trần đang đứng chặn ở cửa công ty, hai bên sắp xảy ra xích mích lớn”.

“Cái gì, là Trần Thiên Hạo của nhà họ Trần sao?”

“Tút … tút!”

Điện thoại cúp máy.

Sở Vân Long đi đến cửa, Triệu Lão Cửu đon đả cung kính đi tới nịnh hót.

“Sếp Sở, cuối cùng ông cũng đến rồi”.

“Đây chính là thằng nhóc ban nãy đánh mười mấy anh em của chúng ta bị thương, giờ còn hung hăng đứng trước cửa chống chấp pháp, mong sếp Sở ra lệnh cho tôi biết nên xử lý như thế nào”.

Sở Vân Long gật đầu.

“Chỉ là một công ty bất động sản bé tí tẹo mà dám chống lại người thi hành công vụ, anh em đâu, nghe theo lệnh tôi”.

Nói rồi, ánh mắt ông ta hướng về các máy quay ở xung quanh.

Khoảnh khắc phong độ này nhất định phải ghi hình lại.

“Ting… ting… ting!”

Điện thoại bỗng đổ chuông.

Sở Vân Long vội vàng lấy điện thoại ra.

Ông ta mang theo bên mình hai cái điện thoại, một cái là để liên hệ với người nhà và bạn bè, một cái là để liên hệ với cấp trên.

Điện thoại đang đổ chuông là điện thoại thường dùng để liên hệ với cấp trên.

Ông ta vội vàng bắt máy.

“Phó chủ tịch Trần, khu Sùng Văn xảy ra vụ đối kháng chấp pháp, mười mấy người của chúng tôi đã bị đánh trọng thương, tôi đang ở hiện trường điều động người xử lý”.

“Xử lý cái đầu ông, mau tập hợp người quay về ngay cho tôi”.

“Chờ chút, ông không được rời đi, phải tìm cho bằng được người chịu tội thay, sau đó bắt cúi dập đầu, cầu xin nhà họ Trần tha thứ”

“Phó… chủ tịch Trần, bọn họ dám dùng bạo lực để chống chấp pháp, ông có nhầm không?”

“Tôi nói cho ông một lần cuối, nếu nhà họ Trần không tha thứ cho ông thì ông đừng có làm lãnh đạo khu Sùng Văn này nữa”.

Cúp máy xong, Trần Khởi Minh ngồi đơ người trong văn phòng, trán thấm đẫm mồ hôi.

Mẹ kiếp, mới có hai ngày mà đám thuộc hạ này rước về cho ông ta phiền phức lớn thế này.

Chọc tức ai không chọc, lại đi chọc tức người nhà họ Trần.

Trần Khởi Minh vò đầu bứt tai, thầm nghĩ bụng chức tước này của ông ta sớm muộn cũng sẽ bị đám thuộc hạ này hủy hoại.

Sở Vân Long cúp máy xong, nét mặt vô cùng khó coi.

Nhìn Triệu Lão Cửu vẫn đang đon đả nịnh nọt, ông ta chỉ biết hận trong lòng.

Tại sao Triệu Lão Cửu không làm rõ ngay từ đầu mà đã gọi ông ta đến.

Đúng là đang yên đang lành tự mình tìm phiền phức mà.

“Tất cả mọi người, tập hợp lại, rút lui”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK