Chương 96
“Đó là nhà của chiến thần!”
“Rõ!”
Tưởng Đại Vi gật đầu thật mạnh.
Trong lòng ông ấy cực kỳ hào hứng.
Vương không bao giờ quên công lao của quân nhân những người luôn hi sinh vì Tổ quốc.
Đây là chuyện của người khác, nhưng Tưởng Đại Vi như thấy được tương lai của mình.
Ngày hôm sau.
Tại ngân hàng Đế Phong ở Nam Thành.
Một thông báo trang trọng được phát sóng thông qua video truyền thông.
Trên màn hình là Tưởng Đại Vi – phó thống lĩnh quân Đông Hoang.
Tưởng Đại Vi vừa khóc một cách xót thương vừa chân thành kiểm điểm nhận lỗi với những quân nhân rời ngũ trên toàn thành phố.
“Ban đầu Đế Phong được thành lập vì mục đích phục vụ cho các quân nhân xuất ngũ. Ngoài biên giới chiến tranh liên miên, chúng ta được sống trong yên bình thì quên đi những gian truân và nỗi khuất nhục trong quá khứ”.
“Chiến sĩ sẽ già đi nhưng tinh thần đấu tranh bất khuất vĩnh viễn tồn tại!”
Tất cả người dân trong thành phố đều ngỡ ngàng trước đoạn video ấy.
Vết sẹo sâu hoắm đau thương vào năm mươi năm trước dường như đã bị vén lên một lần nữa.
Nhất thời, hàng loạt hành động bảo vệ cựu binh nổi lên trong thành phố.
Ngân hàng Đế Phong là tấm gương đi đầu cho những nơi khác noi theo.
Họ mở hết toàn bộ hai mươi quầy giao dịch trong đại sảnh dành cho khách VIP của ngân hàng để phục vụ cho binh sĩ.
Nếu không gấp thì doanh nhân và minh tinh sẽ không được ưu tiên phục vụ.
Họ đều phải xếp hàng và tuân theo quy trình thông thường.
Đồng thời, quân đội Đông Hoang còn ra lời kêu gọi.
Lên kế hoạch xây dựng nhà chiến thần tại Nam Thành.
Nhằm thu nhận những người lính đứng tuổi có cuộc sống nghèo khổ, khó khăn.
Tổ chức nơi này thành địa điểm nghỉ hưu cho họ.
Các cơ quan, gia đình giàu có phải cấp đất để kế hoạch xây nhà chiến thần được tiến hành.
Dĩ nhiên là trên tinh thần thiện nguyện.
Vì cho đi nhưng không nhận lại được gì.
Sau khi nhận thông báo, phần lớn các gia đình đều im lặng.
Đây là minh chứng cho câu nói “tư bản chỉ nhắm đến lợi ích”.
Tại bệnh viện trung ương thành phố.
Tiền Cẩm Lâm nằm trên giường, gương mặt xanh xao.
Y tá đặt kim để truyền dịch nhưng cô ta hơi kháng cự, rút tay về.
“Tôi sợ kim, cho tôi ăn được không?”
Y tá lắc đầu.
“Tình trạng lúc này của cô phải truyền dịch thôi, không thì rất khó hồi phục”.
“Không được, tôi sợ lắm”.
Khuôn mặt Tiền Cẩm Lâm trắng bệch, ánh mắt đầy bất an.
Y tá gọi với ra cửa ở đối diện.
“Người thân bệnh nhân ơi, bệnh nhân không phối hợp chữa trị, anh vào khuyên cô ấy nhé”.
Cô ấy vừa dứt lời thì Trần Thiên Hạo đi vào.
Tiền Cẩm Lâm thấy anh, mắt đỏ hoe như muốn phun lửa.
“Bảo anh ta ra ngoài đi!”
Y tá không nhịn được cười tủm tỉm.
“Hai người cãi nhau thì về nhà giải quyết, nơi này là bệnh viện, anh chị đừng làm ảnh hưởng người khác nhé”.
“Cô y tá này nói chuyện kiểu gì thế hả, ai anh chị với anh ta?”
Tiền Cẩm Lâm bị nói vậy thì đỏ mặt, quay đầu đi.
Hành động ngầu vô đối của Trần Thiên Hạo ở ngân hàng bỗng nhiên hiện về trong đầu cô ta.