Chương 104
Hai người đi vào phòng kể lại mọi chuyện.
Vào lúc Lưu Tiểu Nguyệt và bà Trần khó khăn nhất, họ đã sống dựa vào nhau năm năm trời.
Tình cảm đó chẳng kém gì Trần Thiên Hạo.
“Tiểu Nguyệt, có việc này mẹ luôn cảm thấy vướng mắc, nếu như con gả qua đây, vậy nhà họ Lưu phải xử lý thế nào”.
Bà Trần nắm chặt tay Lưu Tiểu Nguyệt, lo lắng hỏi cô.
“Đương nhiên là giao cho bố con rồi, ông ấy vốn cũng điều hành nhà họ Lưu 20 năm, chỉ là lúc trước không được làm chủ. Con tin với năng lực của ông ấy, chắc sẽ có thể vận hành được nhà họ Lưu”.
Lưu Tiểu Nguyệt cười nói.
“Vậy thì được. Có điều, nếu như muốn hợp nhất hai nhà cũng là chuyện không tồi. Dù sao trong lòng mẹ con vừa là con gái vừa là con dâu của mẹ. Nếu như hợp nhất hai nhà, có Thiên Hạo giúp đỡ sẽ tiện quản lý hơn”.
“Con cũng không có ý kiến gì, chỉ người của hai gia tộc chắc sẽ khó thương lượng”.
Lưu Tiểu Nguyệt cũng không nói dối.
Dựa theo tình hình phát triển lúc trước của Trần Thiên Hạo, nhà họ Trần vượt ra Nam Thành cũng là chuyện sớm muộn.
Nếu như nhà họ Lưu có thể cùng phát triển với nhà họ Trần thì tương lai nhất định rất tốt.
Chỉ sợ nhà họ Lưu không hài lòng, trước mặt không dám nói gì nhưng sau lưng sẽ thầm khó chịu!
Đương nhiên cô cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này.
Cô chỉ muốn làm một người vợ hiền dâu đảm, có thể cùng sống những tháng ngày hạnh phúc bên Trần Thiên Hạo là được.
Trần Thiên Hạo thấy hai người nói cười, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái khó tả.
Giống như mục đích mình quay về lần này.
Đã hoàn thành.
Anh có thể yên tâm đi bất kỳ nơi nào rồi!
Đương nhiên đây chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi.
Sau này e rằng còn phải trả qua rất nhiều chuyện nữa.
“Ôi, suýt nữa quên mất một chuyện”.
Trần Thiên Hạo vỗ trán mình.
Anh quay người đi vào ga ra.
Hôm nay là ngày Tiền Cẩm Lâm xuất viện.
Tiền Cẩm Lâm bị đánh ở ngân hàng Đế phong, cơ thể không gặp phải vấn đề gì lớn.
Chỉ là chấn động não nhẹ và cơ thể bị xây xát.
Sau khi đi đến bệnh viện.
Tiền Cẩm Lâm đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Trần Thiên Hạo đến cô ta cũng không quá bất ngờ, chẳng thể hiện gì cả.
Trần Thiên Hạo đã xử lý xong tất cả.
Tiền Cẩm Lâm nói.
“Đưa tôi đến cô nhi viện, với lại cho tôi tiền”.
Trần Thiên Hạo không hỏi gì.
Trên đường đi, cô ta còn mua rất nhiều quần áo trẻ em, cộng với đồ ăn vặt, ba lô, …
Sau đó nhét kín cốp sau rồi đi đến cô nhi viện.
Trần Thiên Hạo không xuống xe.
Anh nhìn qua cửa kính xe, nhìn thấy ở cô nhi viện có mười mấy đứa trẻ mặc quần áo vá chằng vá đụp.
Chúng đang đứng trên cổng, mở to đôi mắt sáng lấp lánh, hưng phấn nhảy cẫng lên.
“Chị Tiền đến rồi, chị Tiền đến rồi”.
“Chị Tiền, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, sao bây giờ chị mới đến vậy”.
Vẻ mặt của đám nhỏ vô cùng vui vẻ, nhớ nhung nôn nóng, nước mắt sắp rớt xuống đến nơi.
“Chị có chút việc phải ra ngoài một chuyến, vừa trở về liền đến thăm bọn em”.
“Bọn em đoán xem hôm nay chị mang quà gì cho tụi em”.
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười thần bí.
Mấy đứa trẻ nhảy cẫng lên hét lớn.