Chương 113
“Cô làm tốt chuyện của mình là được rồi”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nhìn cô ta.
“Sau này tôi sẽ rất bận, đây là cơ hội của cô đó”.
Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm ảm đạm.
Chẳng hiểu sao, sau khi nghe được lời này của Trần Thiên Hạo, cô ta có hơi đau lòng.
Một người ba lần bảy lượt tha cho mình, còn cứu mình, bảo cô có cơ hội giết tôi, điều này khiến cô ta cảm thấy bản thân bị châm chọc.
Chớp mắt một cái.
Cô ta thầm hạ quyết tâm.
“Thiên Hạo, là con sao?”
Giọng nói của bà Trần từ cửa phòng vọng ra.
Trần Thiên Hạo vội vàng chạy tới đỡ bà.
“Con nói mẹ về phòng nghỉ ngơi cơ mà, sao mẹ lại ra đây?”
Bà chống gậy đứng đó, nét mặt sa sầm.
“Sao hả? Con muốn mẹ chết ngạt ở trong à?”
“Mẹ ở trong phòng buồn chán lắm. vừa nãy mẹ nghe thấy có tiếng con gái, ai đến hả con? Để mẹ xem nào”.
Trần Thiên Hạo đỡ bà Trần đi đến ghế dựa.
Từ sau lần bà bị nhà họ Tiền bắt cóc, anh lại càng chú ý đến bà nhiều hơn.
Anh biết trên con đường trả thù của mình sẽ có rất nhiều kẻ đáng chết không làm gì được anh nên quay sang làm hại người thân bên cạnh anh.
Vậy nên, anh muốn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ người nhà an toàn.
Anh đã thông báo cho Bạch Hổ thần tướng, chẳng bao lâu nữa sẽ tới được Nam Thành.
“Mẹ dán thuốc cao giảm sưng mang cho mẹ chưa. Con thấy mặt mẹ vẫn chưa hết sưng đâu”, anh nhìn gương mặt sưng tím của mẹ mình, cất tiếng hỏi thăm.
“À, cái thuốc con đưa cho mẹ dán lên ngứa lắm, mẹ không chịu được”.
“Mẹ không phải mấy cô chủ nhà giàu yếu đuối kia, vết thương cỏn con này không đáng là gì. Hồi mẹ với bố con vừa mới lập nghiệp, bố mẹ còn trèo lên tàu hỏa đi nhờ để tiết kiệm tiền vé. Nhưng mà mẹ sức yếu, không bám được mãi, cuối cùng bị văng ra ngoài mười mấy mét, gãy tay gãy chân mà vẫn gắng trèo lên một đoàn tàu hỏa khác được mà”.
“Ha ha!”
Tiền Cẩm Lâm nghe thấy những lời này, không kìm được bật cười khành khạch.
Bà già này đỉnh thật đấy.
Trông thấy cảnh tượng mẹ con yêu thương nhau của Trần Thiên Hạo và bà Trần, sắc mặt cô ta nhanh chóng trở nên xám xịt.
Cô ta xa nhà từ nhỏ, có nằm mơ cũng muốn được kề cận nói chuyện vui vẻ với mẹ mình như vậy.
Nghĩ tới đây, cô tay bỗng thấy khóe mắt cay cay.
“Thiên Hạo, mẹ dạy con như thế nào hả? Có khách tới cũng không thèm giới thiệu một chút, mất lịch sự quá”.
Bà Trần không vui nói.
Anh khẽ nhíu mày.
Đột nhiên không biết nên nói như thế nào cho phải.
“Mẹ, cô ấy, cô ấy là một người bạn của con, tên là Tiền Cẩm Lâm”.
“Hả? Họ Tiền à? Cái họ này hiếm gặp lắm đấy”.
Bà Trần mỉm cười lên tiếng.
Tiền Cẩm Lâm hơi cau mày, liếc mắt nhìn Trần Thiên Hạo một cái, trông thấy anh tỏ ra nghiêm nghị.
Cô ta chợt nhớ ra một chuyện.
“Cháu chào bác gái”.
“Được rồi, nào lại đây, đến trước mặt bác đi, để bác sờ xem nào”, bà Trần cười hiền hòa, vẫy tay khẽ nói.
Cô ta hơi do dự một lát rồi đứng dậy đi tới bên cạnh bà.
Bà Trần thân mật nắm lấy tay cô ta.
Tay còn lại sờ soạng người cô ta một lát.
“Đứa trẻ ngoan, đúng là đứa trẻ ngoan”.