Chương 75
Dưới ánh đền chói lóa, ông ta thấy lòng mình lâng lâng.
Đây chính là ánh đèn dành cho các doanh nhân lừng lẫy. Nói không chừng ngày mai ông ta sẽ có mặt trên trang bìa các tạp chí doanh nghiệp nổi danh khắp cả nước.
“Mời ông xuất trình giấy mời”.
Hai gã vệ sĩ canh gác ngoài cổng xông tới cản ông ta lại.
Châu Minh hơi xấu hổ, giả bộ ho khan vài tiếng.
“Tôi là chủ nhà họ Châu của Nam Thành, tên Châu Minh. Hôm nay đi vội quá quên không mang giấy mời theo”.
“Xin ông thứ lỗi, không có thiệp mời thì không được phép đi vào”.
“Tại sao? Tôi là chủ nhà họ Châu cơ mà”.
Sắc mặt vệ sĩ sa sầm.
“Thưa ông, những người đến khách sạn hôm nay đều đến từ các gia tộc và thế lực hàng đầu tại khắp các thành phố, ông có chắc là ông có giấy mời không?”
Nghe thấy đối phương nói vậy, mặt mũi Châu Minh thoáng đỏ bừng.
Cánh phóng viên săn ảnh điên cuồng chụp lại cảnh tượng đáng xấu hổ này của ông ta.
Giống như đang muốn lưu giữ lại trò cười này cho bàn dân thiên hạ.
Châu Minh cuống cuồng giơ tay lên ngăn chặn.
“Chụp cái gì mà chụp, đừng có chụp nữa”.
Thấy thế, Lưu Tiểu Nguyệt lại càng thấp thỏm không yên.
Cô khẽ giật tay áo của anh.
“Đến cả Châu Minh cũng không được vào, e là chúng ta cũng bị đuổi ra thôi. Hay là chúng ta về đi”.
“Đã mất công đến tận đây rồi, không thử làm sao biết được?”
Trần Thiên Hạo cười nhạt một tiếng.
Châu Minh chật vật trở ra lại đúng lúc chạm mặt hai người họ.
“Người anh em, cậu cũng đến tham dự hội tuyên truyền sao?”
“Hai người có giấy mời không? Bọn họ chỉ nhận giấy mời không nhận người, đúng là quá đáng”.
“Lắm lời!”
Anh chỉ hừ lạnh một tiếng đã dọa ông ta giật bắn người chạy ra thật xa.
Một chiếc xe hơi Maserati màu đỏ đỗ lại trước cổng khách sạn.
Cửa xe còn chưa được mở ra đã thấy một chàng trai trẻ mặt vest màu hồng nhảy ra ngoài.
Kiêu căng ném chiếc chìa khóa trong tay cho nhân viên.
Ánh mắt lơ đễnh chợt liếc qua Lưu Tiểu Nguyệt.
Anh ta kéo kính râm xuống, hai mắt sáng bừng nhìn chằm chằm vào cô, hé miệng hô lên.
“Tiểu Nguyệt, lâu rồi không gặp”.
Cô vừa nhìn thấy đối phương đã vô thức nắm chặt tay Trần Thiên Hạo.
“Mới mấy năm không gặp, cậu còn xinh đẹp hơn cả lúc trước”.
Anh ta vừa liến thoắng vừa chạy tới trước mặt hai người họ.
“Tôi nghe nói bây giờ cậu là chủ nhà họ Lưu hả?”
“Đúng là không đơn giản chút nào. Cô bé mít ướt ngày trước bây giờ đã trở thành chủ nhân của cả một gia tộc rồi, lợi hại quá đấy. Tôi nghe nói là chồng chưa cưới từng vào quân ngũ của cậu ra mặt giúp cậu phải không?”
“Nhưng mà không biết cậu có biết về các khoản nợ hiện tại của nhà họ Lưu không nhỉ? Nhà cậu đang nợ nhà họ Lý chúng tôi mười tỷ đấy, ba tháng nữa là đến hạn trả nợ rồi”.
Anh ta ung dung đút tay vào túi quần, mồm miệng nhanh nhảu nói không ngừng.
Ánh mắt của anh ta liếc tới cánh tay đang bị Lưu Tiểu Nguyệt nắm lấy của Trần Thiên Hạo.
Sắc mặt tức thì trở nên u ám.
“Không lẽ đây chính là chồng chưa cưới của cậu sao hả? Bề ngoài cũng được đấy, chỉ là không biết bên trong thế nào. Tiểu Nguyệt, cậu không hiểu đàn ông đâu, có đôi khi dáng người bên ngoài khác xa một trời một vực với khả năng sinh lý đấy”.
Nói xong, anh ta nở nụ cười xấu xa.
“Lý Kiệt, nhà họ Lưu chúng tôi nợ nhà cậu bao nhiêu tiền thì đến kỳ chúng tôi sẽ trả. Không còn chuyện gì khác thì thôi, tôi không muốn nói chuyện với cậu”, Lưu Tiểu Nguyệt bực dọc lên tiếng.
Cái gã Lý Kiệt này từ thời cấp ba đã quấn lấy cô liên tục làm phiền.
Về sau anh ta đi du học, cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta từ lâu.