Chương 60
Thế nhưng, ông ta vẫn cố chấp cho rằng, Trần Thiên Hạo sẽ không dám động tới Tiền Cẩm, bởi vì ông ta đang bắt giữ mẹ anh.
Nhớ tới tiếng hét thảm thiết vừa rồi của con trai trong điện thoại, trái tim ông ta như quặn thắt lại.
Ông ta hùng hổ xông lên tát thật mạnh lên mặt bà Trần.
“Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ diệt hết cả nhà bà”.
Bà Trần bị đau phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm.
Phun đầy mặt Tiền Quán Thần.
“Khốn kiếp, đợi con trai tôi tới đây sẽ đánh chết ông”.
“Con trai bà? Nó không tới càng tốt. Nếu nó dám tới đây, bà nghĩ nó còn toàn mạng trở ra sao?”
Tiền Quán Thần nở nụ cười rét lạnh.
Ông ta lại cho bà Trần ăn một bạt tai.
Đánh mạnh tới mức khiến bà ngất xỉu.
“Reng reng reng!”
Chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Tiền Quán Thần vội vàng nghe máy.
“Chủ tịch Tiền, không xong rồi”.
“Nói mau”.
“Toàn bộ tài sản của nhà họ Tiền chúng ta đều bị đội quân Đông Hoang niêm phong lại rồi”.
“Hơn nữa, các hộp đêm đều bị người của Vương mặt sẹo chiếm hết cả rồi, người của ta vừa bị đánh vừa bị bắt bớ”.
“Nhà họ Tiền sắp diệt vong rồi”.
“Cái gì?”
Ông ta khiếp sợ gầm lên.
Dự cảm không lành trong đầu ông ta càng thêm mãnh liệt.
Ông ta run rẩy gọi điện thoại cho phó chủ tịch Trần.
“Phó chủ tịch Trần, tại sao nhà họ Tiền chúng tôi lại bị quân Đông Hoang chiếm đóng?”
“Cút đi, ông đây còn đang lo không giữ được mạng. Gọi cho ông đây làm cái gì?”
“Tút tút!”
Tiền Quán Thần sợ hãi nuốt nước bọt.
Ông ta lại nhìn sang bà Trần, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Rốt cuộc Trần Thiên Hạo là ai?
Mà lại có quyền điều động cả đội quân Đông Hoang.
Ông ta nhớ tới mấy lần đối đầu với anh, đối phương đều có thể giải quyết dễ dàng.
Ông ta vô thức rùng mình.
E là thân phận của thằng nhóc này không hề đơn giản.
Bỗng ông ta nhớ tới một người.
Phó tư lệnh căn cứ quân sự hải đảo, Hoa Mãnh.
“Sếp Mãnh, tôi là Tiền Quán Thần đây”.
“Tiền Quán Thần? Ông đang ở đâu?”
“Tôi…”
Ông ta đột nhiên cảnh giác, không chịu nói ra.
“Sếp Mãnh, tại sao các ông lại muốn đối phó với nhà họ Tiền chúng tôi? Chẳng lẽ chúng tôi đã làm sai chuyện gì rồi sao?”
“Đừng nói lảng sang chuyện khác, bây giờ ông đang ở đâu?”
“Còn nữa, tôi cảnh cáo ông, lập tức trả lại bà Trần toàn vẹn”.
“Nếu không, cả nhà họ Tiền của ông sẽ phải chôn cùng đấy”.
Ông ta không khỏi hoảng loạn.
Rốt cuộc cũng ý thức được, mình đã chọc phải người không nên chọc.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao.
Ông ta đâu còn cách nào khác.
“Sếp Mãnh, nể tình hai ta quen biết lâu năm, ông có thể nói rõ cho tôi biết được không?”