Chương 78
“Cút!”
Một câu quát mang theo khí thế dọa người khiến đối phương khiếp đảm không dám tới gần.
Cam chịu ôm cổ tay ra đằng sau ngồi lên sofa cạnh tường.
Cùng lúc đó, Lý Kiệt cũng nghiến răng nghiến lợi đi tới phòng họp.
Trông thấy phòng họp đã chật kín người, anh ta lớn tiếng kêu gào.
“Chỗ của tôi đâu?”
Người đang ngồi sát tường lên tiếng chào hỏi anh ta.
“Lý Kiệt, ở đây”.
Anh ta trông thấy người vừa gọi mình, tức thì cau mày.
“Tôn Hữu Tài, sao anh lại ngồi ở đây? Chỗ của anh đâu?”
Gã ta xoa lấy cổ tay đau nhức, chỉ về phía Trần Thiên Hạo.
“Bị anh ta chiếm rồi. Còn chỗ của anh thì bị con ả bên cạnh anh ta ngồi mất”.
Lý Kiệt nhìn sang, lập tức hoảng sợ không dám hé răng nửa lời, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống sofa.
Hai mắt lóe lên vẻ thâm độc.
Chờ khi nào ra khỏi khách sạn phải dạy dỗ cho thằng ranh con kia một bài học mới được.
“Anh Tôn, muốn dạy dỗ nó không?”
Lý Kiệt hung trợn hỏi.
Tôn Hữu Tài sáng rực hai mắt, vẻ mặt căm hận khẽ gật đầu.
Hai người họ nhanh chóng bắt tay với nhau.
Trần Thiên Hạo nhanh chóng nhìn thấy một người ngồi trước bảng tên ghi Triệu Lộ Bình.
Người kia có gương mặt góc cạnh, nước da đen, cả người mặc đồ ngụy trang khiến người ta có cảm giác giống như lính đặc chủng.
Triệu Lộ Bình.
Chắc hẳn là người nhà họ Triệu.
Triệu Lộ Bình cảm thấy như có ánh mắt đang dõi theo mình, lập tức mở to mắt.
Một đôi mắt sắc bén như mắt ưng nhìn về phía anh.
Giữa hai người họ như sinh ra một ngọn lửa dữ dội.
Đôi mắt như mãnh hổ của Trần Thiên Hạo trợn trừng, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo dọa người. Triệu Lộ Bình nhanh chóng nhắm mắt lại.
Lòng thầm kinh hãi.
Rốt cuộc thằng nhóc kia là ai mà lại có khí thế khủng bố như vậy.
Cửa thang máy lại mở ra.
Tưởng Đại Vi mặc bộ quân phục màu xanh lục đại diện cho đội quân Đông Hoang đi vào.
“Xin mọi người thông cảm vì phải đợi lâu”.
Anh ta là phó thống lĩnh của đơn vị đóng quân gần nhất, cũng là thuộc hạ của một trong bốn vị thần tướng của đội quân Đông Hoang.
Anh ta có sức ảnh hưởng rất lớn tới toàn bộ nước Hoa.
Sự xuất hiện của anh ta lập tức nhận được vô số ánh mắt kính nể.
Chỉ riêng Trần Thiên Hạo vẫn ung dung híp mắt, không thèm liếc nhìn lấy một cái.
“Này chàng trai, cậu tới để tham gia hội tuyên truyền hay tới để gây chuyện vậy hả?”
“Từ lúc cậu bước vào đã chiếm ghế của đại diện hai nhà họ Tôn và họ Lý. Tướng quân Tưởng Đại Vi đi vào mà vẫn nghênh ngang không coi ra gì”.
“Cậu ngông cuồng quá rồi đấy”.
Một ông già khá lớn tuổi ngồi gần đó không nhịn được lên tiếng trách móc Trần Thiên Hạo ngay trước mặt Tưởng Đại Vi.
Nghe thấy những lời này, mọi người xung quanh lập tức lên tiếng chỉ trích.
Hai người đang ngồi dựa tường là Lý Kiệt và Tôn Hữuu Tài liếc mắt nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy.
“Xin Tưởng thống lĩnh làm chủ cho hai chúng tôi. Thằng oắt con kia cướp chỗ của chúng tôi, còn đánh đập chúng tôi. Hôm nay là hội tuyên truyền do đội quân Đông Hoang chủ trì tổ chức, nó làm vậy chẳng khác nào không tôn trọng đội quân Đông Hoang”.
Đám người nhao nhao phụ họa, tiếng xì xào bàn tán nổi lên khắp phía.
Sắc mặt của Lưu Tiểu Nguyệt trở nên khó coi. Cô đứng dậy toan giải thích với Tưởng Đại Vi.
Nhưng lại bị Trần Thiên Hạo kéo lại ngăn cản.